Đây không chỉ là mối quan tâm của người hâm mộ, mà còn là yêu cầu cấp thiết đối với những người có trách nhiệm với hiện tại và tương lai của bóng đá nước nhà. Thực tế, việc định hướng sau thành công của các đội trẻ không phải vấn đề mới, điều then chốt: sẽ có bao nhiêu cầu thủ trong số đó đủ năng lực và được quy hoạch cho ĐTQG. Một chiến lược phát triển bền vững không chỉ dừng lại ở việc triệu tập các tài năng trẻ, mà quan trọng hơn là tạo điều kiện để họ được cọ xát thực tế.
Trước đây, HLV Park Hang Seo từng vận dụng mô hình “cài răng lược”: Kết hợp giữa lớp đàn anh và cầu thủ trẻ trong quá trình tập trung. Tuy nhiên, dưới triều đại Philippe Troussier, mô hình ấy gần như bị xoá sổ. Nhà cầm quân người Pháp đã trẻ hoá toàn diện, một hướng đi táo bạo nhưng gây tranh cãi. Dù không thành công về mặt kết quả, ông Troussier vẫn để lại dấu ấn khi góp phần đưa những cái tên như Văn Khang, Quốc Việt hay Thái Sơn… bước ra ánh sáng.
Vấn đề kế thừa trong bóng đá luôn mang tính thời sự. Có ý kiến cho rằng HLV Kim Sang Sik đang đi theo con đường của ông Park khi ưu tiên các cựu binh. Tuy nhiên, cần có cái nhìn khách quan, bởi lựa chọn của ông Kim xuất phát từ thực tế và đòi hỏi cấp bách. Sự thành công của ông Kim cho thấy tính hiệu quả của phương án này. Tuy nhiên, về dài hạn, bóng đá Việt Nam cần chuyển mình, không chỉ để thích ứng với làn sóng nhập tịch đang lan rộng mà còn để xây dựng một nền tảng vững chắc cho tương lai.
Giải pháp căn cơ nhất vẫn là tạo dựng nguồn lực kế thừa. Từ chất lượng hiện tại của U23 Việt Nam, rất nhiều tín hiệu tích cực đã xuất hiện. Tất nhiên, phạm vi tìm kiếm nhân sự cần được mở rộng. Các giải đấu trẻ, cùng với chính sách hỗ trợ cầu thủ trẻ trong hệ thống chuyên nghiệp sẽ là những “mỏ vàng” tiềm năng. Khi chiến lược được hoạch định rõ ràng, chúng ta có quyền tin vào một chương mới cho bóng đá Việt Nam.