Khi Ange Postecoglou vỡ òa cảm xúc trên sân San Mames, các cầu thủ MU thẫn thờ, từng người một, đứng đó như những bức tượng cô độc. Không có ai an ủi. Không ai đưa vai cho người khác dựa vào mà khóc. Chỉ có những cầu thủ kém cỏi, bất tài đơn độc với suy nghĩ của riêng mình.
Mối quan tâm hàng đầu của họ có lẽ là làm thế nào để thuyết phục các ông chủ giữ mình lại thêm một mùa giải nữa sau khi nhận thất bại thứ 20 trong mùa giải này ở chung kết với Tottenham. Hoặc liệu, trên thực tế, họ có thực sự muốn ở lại hay không?
Một số tân binh đang trên đường đến – Matheus Cunha gần như đã có mặt, với Liam Delap vẫn khao khát gia nhập ngay cả khi không có suất tham dự cúp châu Âu. Nhưng còn ai khác không? Một thế hệ tài năng còn quá trẻ để nhớ MU từng mạnh mẽ như thế nào trong thời Sir Alex Ferguson, và họ có đầy lựa chọn tốt hơn vào thời điểm này.
Một mùa giải thảm hại đã có một cái kết phù hợp nhất. MU đang lao nhanh theo hướng ngược lại với nơi họ đáng lẽ phải đến. Trừ khi Ruben Amorim là một nhà giả kim bóng đá tạo ra phép màu nào đó, tương lai gần của MU rất ảm đạm. Thêm thất bại. Thêm sa thải. Thêm sự đau khổ.
Những gì Ineos và Amorim phải làm, với ít tiền hơn, là tập trung vào việc củng cố một khu vực - khu vực cần thiết nhất. Sau một màn trình diễn mờ nhạt, thiếu sáng tạo và vô hồn khác ở Bilbao, điểm đáng lo ngại đó đang hiện rõ ngay trước mắt họ. Cunha và Delap sẽ không đủ để giải quyết những vấn đề tấn công của Quỷ đỏ. Hàng công của MU cần được dọn dẹp và bắt đầu lại từ đầu.
Thật không công bằng khi chỉ trích những tiền đạo trẻ như Rasmus Hojlund. Đây không phải là viễn cảnh anh nghĩ tới khi ký hợp đồng, ở tuổi 22, để trở thành lựa chọn trung phong duy nhất của MU. Nhưng thực tế là vậy.
Quá thường xuyên ở Bilbao, những đường bóng dài đến tiền đạo người Đan Mạch đã bị Micky van de Ven và Cristian Romero nuốt chửng. Lần này đến lần khác, Amad Diallo đến được đường biên ngang nhưng không thể thực hiện đường tạt bóng quyết định. Mason Mount thì hầu như không chạm bóng. Cả ba đều có thể là những cầu thủ hữu ích khi họ muốn. Nhưng không ai, ít nhất là ở giai đoạn này trong sự nghiệp, đủ để kéo MU trở lại đỉnh cao một lần nữa.
Trước trận đấu, sự khác biệt về thái độ là rất rõ ràng. Trong khi Postecoglou có vẻ khó chịu hơn bình thường, phản bác lại những bình luận cho rằng ông có thể bị gọi là "thằng hề" nếu Tottenham không thể vô địch, thì nụ cười rạng rỡ không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Amorim và Bruno Fernandes, khi họ đùa cợt và pha trò trong buổi họp báo.
Trên sân, cả hai đội đều thể hiện bản thân yếu đuối về mặt tâm lý, kém cỏi về thể chất thường thấy ở Premier League trong 45 phút đầu - một hiệp đấu đúng nghĩa là trận đấu giữa đội xếp thứ 16 và 17. Mặc dù sự thiếu linh hoạt và gắn kết hầu như không tạo nên một trận đấu hấp dẫn, nhưng có một điều vẫn giữ những fan dán mắt vào từng đường chuyền lạc lõng ở trên sân. Đó là trận đấu bốc lên mùi tuyệt vọng.
Màn trình diễn của MU là một bức tranh thu nhỏ hoàn hảo về toàn bộ mùa giải của họ. Fernandes, trong vai trò lùi sâu hơn, đơn giản là không thể có mặt ở khắp mọi nơi cùng một lúc; các cầu thủ chạy cánh lọt vào vị trí nguy hiểm nhưng lại thực hiện những đường chuyền cuối cùng tệ hại; phòng ngự chậm chạp, trong những khoảnh khắc quan trọng, cuối cùng đã khiến họ phải trả giá.
Quá đủ rồi! Sir Jim Ratcliffe hiểu rõ điều đó. Có người phải ra đi, với mức giá phù hợp, và bắt đầu lại. Đặc biệt là ở các khu vực tấn công. Làm thế nào MU có thể thu hút được những tài năng phù hợp, đến một đội bóng đang lao nhanh xuống vực, là một thách thức hoàn toàn khác.