Tại World Cup 1950, cũng ở Brazil, đội tuyển Pháp nằm chung bảng với Bolivia và Uruguay. Họ phải đá 1 trận ở Porto Alegre (miền Nam Brazil) và 1 trận ở Recife (vùng Đông Bắc), cách nhau hơn 3.200km, trong điều kiện giao thông Brazil khi ấy còn chưa phát triển (mãi đến năm 1970, Brazil vẫn chưa tổ chức được giải VĐQG cũng chỉ vì đất nước quá rộng và giao thông còn gặp nhiều khó khăn). Chính vì thế, Pháp đã yêu cầu ban tổ chức thay đổi địa điểm thi đấu, nhưng không được chấp nhận, thế là họ bỏ giải.
Bây giờ, Brazil đã là đất nước số 2 trên thế giới về số lượng sân bay (chỉ thua Mỹ). Nhưng sự rộng lớn của đất nước chiếm gần phân nửa diện tích Nam Mỹ này thì vẫn còn đấy. Brazil là đất nước dài nhất thế giới tính theo vĩ độ của điểm cực Bắc và điểm cực Nam - 4.395km.
Chênh lệch nhiệt độ giữa các thành phố phía Nam như Curitiba hoặc Porto Alegre với các thành phố phía Bắc như Fortaleza, Natal, Manaus có thể lên đến 30 độ C! Cao độ và độ ẩm của các thành phố ở Brazil cũng rất khác nhau.
Sắp tới, đội tuyển Honduras phải gặp Ecuador tại Curitiba rồi vội vàng di chuyển đến Manaus, cách đấy khoảng 3.500km, để gặp Thụy Sĩ. Đấy hẳn nhiên là một nỗi ám ảnh, bởi vấn đề không chỉ là sự di chuyển, mà còn là khác biệt về mặt khí hậu. Và trường hợp của đội tuyển Honduras chỉ là một ví dụ cụ thể.
Yêu cầu đặt ra cho các đội tuyển đến Brazil dự World Cup 2014 không phải là thích ứng với khí hậu cụ thể của một thành phố nào đó, mà là khả năng chịu đựng sự thay đổi khí hậu. Chính vì thế, thách thức từ khí hậu đối với các cầu thủ trở nên càng nghiệt ngã hơn.
Nhìn chung, người ta vẫn xếp khí hậu Brazil vào dạng khí hậu nhiệt đới. Các đội Đông Á (Hàn Quốc, Nhật Bản), Tây Phi (Nigeria, Ghana, BBN, Cameroon), và tất nhiên là cả các đội Nam Mỹ có thể sẽ thuận lợi hơn các đội Bắc Mỹ và châu Âu trong việc thích nghi với khí hậu Brazil.