Trái bóng V.League 2024/25 chỉ mới lăn qua hơn một nửa chặng đường nhưng đã chứng kiến rất nhiều sự thay đổi ở thượng tầng, ở những chiếc ghế HLV và cả những câu chuyện buồn… Giới bóng đá đang truyền tai nhau câu chuyện nhuốm mùi “drama”. Vắn tắt thế này, một HLV nọ đã gọi điện đến cho ông bầu của một đội bóng khác “tâm sự” rằng, sao đội của ông có nhiều ngôi sao mà thi đấu... chán thế, vào tay tôi thì sẽ khác ngay. Không biết thế nào, câu chuyện lại đến tai HLV của đội bóng đó, và ông HLV này đã tự ái gọi thẳng cho người đồng nghiệp kia để phàn nàn vì ông... chơi không đẹp, “ném đá giấu tay”.
Nghiệp cầm quân, ai cũng có thể đối diện với những điều nghiệt ngã nếu như đội bóng không có thành tích tốt. Có những nhà cầm quân ra đi “rất đàn ông”. Tức họ dám nhận, dám làm, dám chịu và dám từ chức. Họ đối diện với sự thật, với những rủi ro và cả những câu chuyện không tên xung quanh chiếc ghế của mình. Và cũng có những người tự giải thoát cho bản thân và cho chính đội bóng khi biết được giới hạn năng lực, thay vì “cố đấm ăn xôi”. Tuy nhiên, cũng có người (một vài) biến thành kẻ cơ hội trong bối cảnh vẫn nhận được sự hậu thuẫn từ đội bóng sở tại.
Câu chuyện đã đề cập bên trên không phải “sáng tác” mà nó được thuật lại nguyên văn từ những người trong cuộc. Khi ánh sáng từ ngọn hải đăng vẫn còn lờ mờ, ông này đã tính đến việc muốn “nhảy” khỏi con tàu. Thực ra, mỗi người đều có quyền chọn cho mình một con đường, một lối đi. Chuyện ông HLV muốn ra đi kể trên cũng rất bình thường. Thế nhưng, việc dùng “kế chuồn là thượng sách”, hay biến mình thành một kẻ cơ hội, muốn đạp đổ nồi cơm của người khác thì luôn trở thành điều cấm kỵ, hay như dân bóng đá vẫn nói vui với nhau là… phạm giới.
V.League đang ở giai đoạn cao trào, có những cảm xúc trái chiều và tồn tại những “drama” cười ra nước mắt. Sau tất cả, bóng đá phải được trả lại cho bóng đá bởi chỉ có đi bằng thực lực, đi bằng đôi chân của chính mình thì mới có thể tồn tại, mới có thể vĩnh cửu và được các CĐV yêu mến.