Người Thái một thập kỷ qua đau đáu với tầm nhìn World Cup. Các ông lớn của Thái Lan được khuyến khích mua những đội bóng châu Âu. Đi cùng với đó là việc tạo ra môi trường cho các cầu thủ Thái Lan học tập và thi đấu. Tiền bạc cũng được đổ vào nâng cấp Thai League, chiêu mộ HLV cho ĐTQG.
Và đến lúc này, rất nhiều ngôi sao Thái Lan đã ra nước ngoài thi đấu. Đội tuyển xứ Chùa vàng còn chấp nhận hy sinh quyền lợi ở AFF Suzuki Cup, SEA Games để cầu thủ toàn tâm toàn ý cho CLB. Mục tiêu cuối cùng của những người làm bóng đá Thái Lan thông qua các chuyến đi xuất ngoại chính là đấu trường châu lục và World Cup.
Bóng đá Việt Nam cũng có những bước đi ban đầu của hành trình xuất ngoại. Chỉ có điều, thứ mà chúng ta thu được đôi khi là nỗi thất vọng. Người ta lờ mờ hiểu rằng, những bản hợp đồng đã có phần mang yếu tố thương mại, quảng bá thương hiệu thay vì đặt chuyên môn lên hàng đầu. Đôi khi chúng ta tự ái khi ngôi sao của mình phải làm bạn với băng ghế dự bị. Đôi khi chúng ta tự ti rằng, đấu trường quốc tế không dành cho các cầu thủ Việt Nam.
Rất khó để nói về những được-mất trong mỗi chuyến xuất ngoại của cầu thủ Việt Nam. Nhưng tin chắc một điều, mỗi bản hợp đồng lại mang đến cho bóng đá Việt Nam, cho từng cầu thủ bài học kinh nghiệm đắt giá.
Và dù có thế nào thì bóng đá Việt Nam vẫn phải hướng ngoại. Chúng ta phải có một nền bóng đá hội nhập, một đội tuyển hội nhập mới mong khai phá thành công những đấu trường lớn. Con đường xuất ngoại có thể khó đi, nhiều trở ngại nhưng nếu muốn đến đích, chúng ta không được phép sợ hãi.
Phải đi, phải ra nước ngoài thi đấu để nâng cao bản lĩnh cho từng cầu thủ, cho ĐTQG. Nhưng vấn đề ở đây chính là chọn đấu trường nào cho phù hợp, CLB nào cho hợp lý với năng lực cầu thủ. Đi từ dễ đến khó, chấp nhận đối diện với thách thức là điều mà chúng ta buộc phải làm trên con đường hội nhập.