Đối thoại với Rafael Nadal, tân vương Roland Garros 2022: 'Tôi luôn lắng nghe cơ thể mình'
L’Equipe: Chào Rafael, anh nhìn nhận thế nào về Nadal, người trông hoàn toàn chán nản khi đối đầu với Denis Shapovalov cách đây 25 ngày ở Rome và Nadal vừa giành chức vô địch thứ 14 tại Roland Garros?
Rafael Nadal: Khoảnh khắc ở Rome, nơi mà bạn đã tận mắt nhìn thấy vào ngày hôm đó thực tế lại là những gì mà tôi đang phải đối mặt gần đây trong quá trình tập luyện. Nó luôn nổi bật hơn trong các trận đấu chính thức trước mắt công chúng, nhưng vấn đề ấy đã xảy ra với tôi nhiều lần khác trong quá trình tập luyện. Đối với hình ảnh Nadal tại Roland Garros, với cách mà tôi xoay sở, với một hình ảnh rất khó và tất cả tình cảm từ công chúng, thật khó để diễn tả hết những cảm xúc mà tôi đã trải qua lúc đó.
Thực tế anh đã phải sống chung với cái chân trái bị đau này suốt gần hai thập kỷ, phải không?
Đúng vậy. Đó là vào tháng 4/2004, mọi thứ bắt đầu khi tôi đánh bại Goran Ivanisevic (HLV hiện tại của Novak Djokovic) ở vòng 1 tại Estoril. Đầu tiên, có một tiếng “rắc” ở chân trái. Và một năm rưỡi sau tại chung kết Masters 1000 Madrid Indoor 2005 gặp Ivan Ljubicic (HLV hiện tại của Roger Federe), lần này thì gãy hoàn toàn.
Thi đấu với một cái chân luôn phải tiêm thuốc giảm đau, nhưng anh vẫn vào chung kết Wimbledon 2008...
Đúng thế, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Đến lượt cái chân phải gặp vấn đề.
Trong suốt quá trình đánh ở Roland Garros 2022, anh luôn phải tiêm thuốc giảm đau. Vậy, vấn đề của anh giờ thế nào?
Giờ tôi đã quen rồi. Nó vẫn đau lắm. Nhưng khi bạn tiêm mỗi mũi trước trận đấu mà bạn cần phải tập trung, mà bạn biết đó là cần thiết để có thể thi đấu, thì bạn lại không thể xem đó là một cách được. Trước khi tiến vào đường pitch, về mặt tinh thần bạn có được sức mạnh tốt nhất với khát khao chiến thắng và năng lượng, rồi bạn biết sẽ chẳng còn giải pháp nào khác. Và tôi chỉ chịu tiêm thuốc giảm đau vào những ngày thi đấu. Còn bình thường tôi luôn gắng gượng, nuốt nỗi đau đớn vào trong.
Anh có từng sợ cách xử lý này không ổn không?
Khi người ta tiêm thuốc giảm đau cho bạn lần đầu, bạn không bao giờ biết cơ thể sẽ phản ứng lại thế nào. Đôi khi bạn nhận ra rằng tiêm thuốc giảm đau thực tế là đánh lừa cảm giác, còn nỗi đau đớn vẫn còn đó.
Vậy anh có cảm giác thế nào khi thi đấu với một cái chân bị gây tê?
Thật tuyệt hảo, đó là những gì tôi ước nó diễn ra hàng ngày. Nhưng điều đó là không thể. Đó là cảm giác khá lạ lẫm.
Anh có từng lo sợ khi hết thuốc giảm đau mà trận đấu còn chưa kết thúc không?
Không, bởi vì tiêm thuốc tê vào hệ thần kinh thường kéo dài trên dưới 7 giờ đồng hồ.
Lúc nào anh cảm thấy đau nhất trong cả giải đấu?
Không có. Tôi đã chơi tất cả các trận đấu mà không bị đau.
Từ khi xuất hiện vấn đề về chân trái này, vẫn có những giai đoạn mang tính chìa khóa?
Thực tế đã có những điều đặc biệt diễn ra trong thời gian nghỉ dịch Covid-19. Mất 2 tháng trời ở nhà (đầu năm 2020) và tác động lớn tới chân trái của tôi, bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề hơn kể từ thời điểm đó. Tôi đã nghĩ rằng nghỉ ngơi hai tháng hoàn toàn, không thi đấu sẽ không gây hại gì. Nhưng tôi đã nhầm.
Và anh muốn cơ thể mình chịu đựng tất cả những điều đó?
Tôi luôn rất lắng nghe cơ thể của mình. Thực tế, tôi rất hiểu cơ thể của bản thân. Hiện tại, tôi cảm thấy ổn hơn bao giờ hết. Đầu gối rất ổn, thể chất cũng rất tốt, tôi không cảm thấy kiệt sức sau các trận đấu. Tôi hồi phục rất tuyệt vời. Chính xác là chỉ có vấn đề từ cái chân trái…
Và anh phản ứng với cái chân trái này không?
Đôi khi tôi nguyền rủa nó! (Cười). Không, thực ra không phải thế. Quan trọng là chấp nhận những gì diễn ra như chúng vốn có, ngay cả khi chẳng tốt đẹp hay dễ chịu gì. Tôi là người luôn lạc quan và khá thực tế. Tôi nhận ra rằng nếu tôi muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình, thì cần phải biết chấp nhận mọi thứ.
Vai trò của bác sĩ Angel Ruiz Cotorro thế nào trong chức vô địch Roland Garros lần thứ 14 của anh?
Rất đơn giản thế này: Nếu Angel không cùng tôi tới Paris và nếu ông ấy không làm những gì đã làm trước đó thì tôi chẳng có một cơ may nào để tham dự giải đấu. Đó là thực tế. Ngoài là bác sĩ cá nhân, Angel còn là một người bạn lớn của tôi. Chúng tôi đã gắn bó với nhau 13 năm rồi. Tôi nghĩ không một khách hàng nào gắn bó với ông ấy lâu hơn tôi (mỉm cười). Chúng tôi đã chia ngọt sẻ bùi cùng nhau. Có những khoảnh khắc tuyệt vời và cũng có cả những quãng thời gian rất khó khăn. Nhưng quan trọng nhất là chúng tôi luôn tin tưởng lẫn nhau. Và Roland Garros là một chương vô cùng đẹp trong câu chuyện dài kỳ của chúng tôi.
Rõ ràng anh đang là số 1 trong năm 2022. Liệu anh có muốn lấy lại ngôi vị số 1 (hiện tại Nadal xếp hạng 4 thế giới) trên BXH ATP không?
Không, không bao giờ. Tôi không còn muốn chinh phục ngôi đầu BXH ATP. Nếu những kết quả thi đấu của tôi giúp tôi vươn lên số 1 thì tôi vô cùng hạnh phúc. Nhưng tôi không thể cố cố gắng đạt được cái gì đó mà nằm ngoài khả năng của bản thân. Tôi luôn có những mục tiêu ưu tiên thiết thực nhất.
Vậy là mọi nỗi đau đớn về thể xác có đáng?
Mặc dù những nỗi đau đớn này, hay nói chính xác là nhờ chúng, cơ thể tôi đã giúp tôi trở thành người mà tôi muốn hiện nay. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng tất cả những rắc rối mà tôi phải xoay xở trong suốt sự nghiệp của mình đã cho phép tôi biết trân trọng hơn tất cả những khoảng thời gian tốt đẹp mà tôi đang có. Tôi không phải là người thích phàn nàn. Những gì xảy ra sẽ xảy ra. Đôi khi thật khó, nhưng đã có rất nhiều khoảnh khắc tuyệt vời.
Cảm ơn anh về những chia sẻ tuyệt vời!
* Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản để
bình luận và chia sẻ nhanh hơn