Chiều qua, lúc có mặt tại sân bay quốc tế Manila (Philippines) để về nước sau gần 3 tuần ròng rã tác nghiệp ở SEA Games 30, tình cờ tôi nhìn thấy đội tuyển điền kinh và đội tuyển bóng đá U22 của Indonesia. Nhìn gương mặt mệt mỏi của các cầu thủ trẻ xứ Vạn đảo, có vẻ họ vẫn chưa hết nỗi buồn khi thua đậm thầy trò HLV Park Hang Seo ở trận chung kết, bất giác tôi thấy đầy sự chia sẻ.
Nói thế, bởi khi vào cuộc tranh tài, bất cứ đội tuyển nào cũng đầy khát khao chiến thắng. Nhưng khi không thể thực hiện được thì đấy luôn là nỗi buồn lớn. Điều đó cũng tương tự cảm giác của tôi và các tuyển thủ bóng đá Việt Nam ở những kỳ đại hội trước…
Chiều qua, U22 Việt Nam và các thành viên khác của Đoàn thể thao Việt Nam đã về nước trong nụ cười rạng rỡ. Đặc biệt, tấm HCV sau 60 năm chờ đợi của thầy trò HLV Park Hang Seo đã được hàng triệu người dân Việt Nam chào đón nồng nhiệt.
Chia tay SEA Games 30 sau những ngày tác nghiệp vất vả tại các địa điểm thi đấu trên đất nước Philippines, nhưng khi ngồi viết lá thư cuối của đại hội, bất giác trong lòng tôi bỗng dấy lên nỗi nhớ và chắc chắn đó sẽ là kỷ niệm khó quên với những người làm báo.
Chia tay Philippines, chia tay những con người thân thiện cùng nụ cười rạng rỡ ở những thành phố chúng tôi đi qua và chưa biết khi nào mới có dịp quay lại.
Chia tay nhé SEA Games 30 và hẹn gặp lại ở đại hội lần thứ 31 tại Hà Nội!