Mario Puzo sinh ra trong một gia đình nghèo người Napoli nhập cư vào New York, tác phẩm “Bố Già” kể về câu chuyện của những gia tộc mafia Italia tại nước Mỹ, lấy cảm hứng từ chính hình ảnh có thật của bố già Don Vito Cascio Ferro – một thủ lĩnh mafia Italia. Đấy là lý do vì sao mặc dù kể về câu chuyện tại nước Mỹ, Puzo cũng là người Mỹ nhập cư, nhưng “Bố già” hoàn toàn được gắn với nước Ý, con người Ý.
Trước trận đấu với Tây Ban Nha, trung vệ Giorgio Chiellini tuyên bố “báo thù”. Anh đã sử dụng từ đó để miêu tả cho quyết tâm mà anh và đồng đội sẽ làm trước trận đấu với Tây Ban Nha. 8 năm qua, từ cấp CLB đến đội tuyển, Chiellini là chứng nhân của ba thất bại đau đớn nhất mà người Ý phải hứng chịu dưới tay người Tây Ban Nha.
Euro 2008, Euro 2012 và Champions League 2015, Chiellini luôn đứng đó, như một vị cận thần sương gió trước khung thành Buffon, và luôn gục ngã trên chiến trường đau khổ.
Ngày hôm qua, vị chiến tướng ấy đã ghi bàn thắng mở tỉ số vào lưới Tây Ban Nha, và chính anh cùng với đồng đội đã giữ rịt nó cho đến cuối trận, trước khi Pelle chính thức kết liễu David De Gea ở phút 91. Đấy là hồi kết đẹp cho một màn báo thù mà Chiellini đã nung nấu cả hành trình 8 năm vào trong 90 phút thăng hoa ấy. Sau trận, trung vệ của Juventus được Tiểu ban kỹ thuật bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu.
Số mệnh đúng trêu nhau, 8 năm trước, Chiellini cũng là cầu thủ Ý hay nhất trong trận đấu với Tây Ban Nha ở tứ kết Euro 2008, khi anh khiến cặp song sát David Villa - Fernando Torres hoàn toàn bất lực. Ngày đó, các tifosi tin rằng họ đã có người giữ lửa cho bản sắc hậu vệ Ý mà Cannavaro, Nesta, Maldini…vừa để lại.
Nhưng không, gần một thập kỷ qua, Chiellini không bao giờ quay lại ngày đó nữa. Tuy có tài, anh vẫn luôn tiềm ẩn cảm giác không an toàn, và với các tifosi, anh không bao giờ có thể là những Nesta, Cannavaro mới của họ. Nhưng ngày hôm qua, anh trở thành chiến binh báo thù trong đêm mưa Stade de France, trước kẻ gieo sầu khổ cho chính anh, cho những tifosi trong gần một thập kỷ.
Hạnh phúc mà những tifosi được nhận sau chiến thắng 2-0 ấy là vô bờ, bởi đó là niềm vui sau 8 năm chỉ toàn nỗi buồn khi họ gặp Tây Ban Nha. Và khoảnh khắc Azzurri biến Tây Ban Nha thành cựu vô địch rồi thẳng tiến đến tứ kết với sự ngưỡng vọng của cả thế giới. Đấy chính là món ăn để nguội, cho cảm giác ngọt ngào nhất.
Khi nền bóng đá Ý thoái trào, người Italia đã đi qua quãng thời gian dài không có thần tượng. Điều giữ các tifosi lại không còn là nét thiên thần của Baggio, vẻ đẹp hào hoa của Maldini hay cú tắc bóng của Nesta nữa, mà chỉ là màu thiên thanh diệu vợi ấy mà thôi. Những gì đã diễn ra tại Euro 2016, càng cho thấy hành trình này sẽ không có Baggio năm 94, chẳng có Totti 2000 hay Pirlo 2012.
Hành trình ấy, chỉ duy nhất một kẻ chiến binh khoác áo thiên thanh đáng gọi là thần tượng. Kẻ ấy có đôi tay của Buffon, có đôi chân Florenzi - De Sciglio, có buồng phổi De Rossi - Parolo, có bộ giáp BBC, có cặp cánh Eder – Giaccherini và có lưỡi gươm Graziano Pelle. Tất cả được đập bằng nhịp đập của trái tim bốc lửa mang tên Antonio Conte. Kẻ ấy tên là “Squadra Azzurra”.