Bóng Đá Plus trên MXH

Big story
Wayne Rooney và ký ức Euro: 'Tôi ước mình đủ can đảm để đá Panenka như Pirlo'

Nhân dịp Euro 2024 sắp khởi tranh, Wayne Rooney đã kể những câu chuyện ít ai biết về bản thân qua hành trình của mình cùng Tam Sư tại 3 kỳ giải đấu lớn này dưới thời Sven-Goran Eriksson và Roy Hodgson.

Euro 2004: Tôi tin mãnh liệt rằng mình là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới

Ở tuổi 18, cuộc sống thật giản đơn. Tôi không cảm thấy áp lực mà chỉ có sự háo hức trước giải đấu đầu tiên. Trong tâm trí tôi lúc đó chỉ có một điều chắc chắn – tôi là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Đó không phải sự kiêu ngạo mà là sự tự tin không chút sợ hãi. Một cảm giác gần như ngây thơ: không gì và không ai có thể ngăn cản tôi trên sân. Euro 2004? Tôi không thể đợi thêm được nữa.

Trong trận khởi động cuối cùng gặp Iceland tại Etihad, tôi đã thi đấu 45 phút và ghi được hai bàn thắng. Dễ ấy mà! Đội tuyển sau đó di chuyển đến London để thử trang phục thi đấu và tham gia các hoạt động khác. Tất cả đều là những trải nghiệm mới mẻ với tôi.

Khi đến khách sạn, chúng tôi được tặng những túi quà chứa máy tính xách tay, tai nghe, máy quay phim và các vật dụng khác từ các nhà tài trợ. Nhưng phải nói là bộ đồng phục thi đấu phù hợp hơn với phong cách của David Beckham hơn. Kiểu dáng rộng và ống loe có lẽ không thực sự là gu của tôi. Chắc chắn đây không phải bộ đồ mà tôi sẽ giữ lại.

Phía Liên đoàn đã trang bị điện thoại cho chúng tôi sử dụng ở Bồ Đào Nha. Suốt giải đấu, chúng tôi đã quá lạm dụng những chiếc điện thoại này. Trên máy bay, trái ngược với sự thư giãn của các đồng đội, tôi tăng động như một đứa trẻ, cứ đi đi lại lại dọc lối đi, biểu diễn các trò ảo thuật cho các đồng đội xem.

Khách sạn ở Lisbon rất tuyệt, với phòng trò chơi rộng rãi, bao gồm hồ bơi, bàn bi-a, bóng bàn, phi tiêu và cả trò đua mô tô. Thậm chí còn có một trò chơi mô phỏng quản lý bóng đá, chúng tôi có thể chọn đội hình và thi đấu các trận đấu mô phỏng thông qua lựa chọn những chiếc thẻ cầu thủ khác nhau.

Các buổi tập luyện không có gì để chê. Chuyển từ thi đấu cho Everton sang tập luyện với những ngôi sao như Paul Scholes, David Beckham, Steven Gerrard, Frank Lampard, John Terry, Ashley Cole và Michael Owen là một trải nghiệm tuyệt vời. Môi trường tập luyện vô cùng cạnh tranh với những pha vào bóng quyết liệt. Steve McClaren và Sammy Lee đóng vai trò huấn luyện chính, trong khi HLV trưởng Sven-Goran Eriksson và cánh tay phải Tord Grip quan sát từ xa.

 
 

Tôi rất kính trọng Sven. Ông ấy có phong cách tương đồng với Sir Alex Ferguson – một nhà quản trị nhân sự kỳ tài. Điểm khác biệt chính là sự điềm tĩnh của Sven. Việc Sven trao cho tôi chiếc áo số 9 khẳng định tôi sẽ được ra sân thi đấu, và tôi rất trân trọng sự tin tưởng của ông. Tất cả các cầu thủ đều tôn trọng Sven, và thật không may ông ấy đã không thể mang về chức vô địch cho đội tuyển Anh.

Trận mở màn của chúng tôi tại Euro 2004 là gặp đội tuyển Pháp. Trước thềm trận đấu, một nhà báo đã đưa cho tôi bài báo với nội dung Lilian Thuram đánh giá tôi còn quá trẻ để tạo ra ảnh hưởng tại vòng chung kết. Trong thâm tâm, tôi tự nhủ: ‘Được thôi, hãy cùng chờ xem…’ Điều này không khiến tôi trằn trọc, nhưng tôi đã quyết tâm sẽ thể hiện hết mình và nếu có cơ hội, tôi sẽ nghiền nát Thuram.

Và tôi đã làm như thế. Thời đấy nếu VAR được áp dụng, tôi có lẽ đã bị đuổi khỏi sân.

Trong suốt trận đấu, tôi cảm nhận được sự dè chừng nhất định từ Thuram. Anh ta chắc chắn đã biết tôi là ai. Thay vì tập trung quá nhiều vào đội hình toàn sao của Pháp, tôi bước vào trận đấu với tư duy rõ ràng về cách xử lý bóng khi có cơ hội. Ngay đầu trận, tôi đã có pha xử lý kỹ thuật để xâu kim Zinedine Zidane.

Lúc đó, tôi không quá để tâm đến điều này. Chỉ đến sau trận đấu, khi các đồng đội liên tục gửi tin nhắn thì tôi mới nhận thức rõ: ‘CẬU ĐÃ XỎ HÁNG ZIDANE!’ Mặc dù chúng tôi đã có một trận đấu hay, nhưng cú đá penalty hỏng ăn của Becks khi chúng tôi đang dẫn trước 1-0 và hai bàn thắng muộn của Zidane sau khi tôi rời sân đã khiến cục diện thay đổi. Ngày hôm sau, tôi trao đổi với Sven: "Nếu thầy giữ em trên sân, chúng ta có thể đã không thua." Sven chỉ mỉm cười. Tôi tin rằng ông ấy thích sự tự tin của tôi.

Mặc dù để thua với tỷ số 2-1, trận đấu đó cho thấy chúng tôi có khả năng cạnh tranh với bất kỳ đối thủ nào. Trong trận đấu với Thụy Sĩ, tôi đã sớm khẳng định vị thế của mình với bàn thắng mở tỷ số sau phút thứ 23, đồng thời trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn tại một kỳ Euro, chỉ với pha đánh đầu thành bàn thứ hai trong màu áo ĐTQG. Kỷ lục này chỉ tồn tại trong 4 ngày trước khi bị Johan Vonlanthen xô đổ.

Chúng tôi giành chiến thắng chung cuộc 3-0 sau khi tôi có thêm một bàn và Gerrard ghi bàn thứ ba. Nhìn lại toàn bộ giải đấu, cả Stevie, Lampard và Scholes đều nổ súng. Sven đã bị giới chuyên môn chỉ trích vì không thể tìm ra cách sử dụng đồng thời cả ba tiền vệ tài năng này – có lẽ ông ấy nên cân nhắc sử dụng Scholes ở vị trí trung tâm thay vì bên cánh trái. Tuy nhiên, nhìn chung đội hình ra sân đã vận hành khá tốt.

Trận đấu hay nhất của toàn đội, và cũng là màn trình diễn cá nhân xuất sắc nhất của tôi, chính là chiến thắng 4-2 trước Croatia ở lượt trận cuối cùng của vòng bảng. Tôi đã có một pha dứt điểm thành bàn từ khoảng cách 25 thước – thủ môn đối phương đã có thể xử lý tình huống tốt hơn – tuy nhiên, tôi thích bàn thắng thứ hai của mình hơn.

 
 

Tôi đã đi bóng qua người đối thủ, mở rộng thân người để tạo đà sang trái, đánh lạc hướng thủ môn, và dứt điểm về phía góc phải khung thành. Các tình huống đối mặt thủ môn luôn khó hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu bạn khi thực hiện pha bóng: nên chích bóng qua người, vượt qua thủ môn, đi bóng sang trái hay sang phải? Khi bạn đưa ra quyết định chính xác và ghi bàn, cảm giác mới thỏa mãn làm sao.

Tôi tin chắc rằng chúng tôi đã có thể đánh bại Bồ Đào Nha nếu như tôi không bị gãy xương bàn chân ở phút thứ 27. Trong tình huống đuổi theo trái bóng, tôi nghe thấy một tiếng rắc, và khi cởi giày ra thì tôi nhanh chóng nhận ra ngón chân út của mình đã bị gãy. Tôi đã dành nhiều thời gian để xem các chương trình về cơ thể con người và biết rằng đây là vị trí chấn thương rất nghiêm trọng.

Tôi đã theo dõi phần còn lại của trận đấu trong phòng bệnh qua một chiếc TV nhỏ, vẫn mặc trang phục thi đấu. Tôi cảm thấy tiếc cho Darius Vassell khi anh ấy đá hỏng quả luân lưu. Đó là một tình huống với áp lực rất lớn, và khi tôi nhìn thấy Vassell bước lên thực hiện quả luân lưu, tôi biết anh ấy không thực sự tự tin và thoải mái. Điều tương tự cũng xảy ra trong buổi tập đá penalty hôm trước đó.

Thực trạng mặt sân, đặc biệt là xung quanh chấm phạt đền, cũng không tạo điều kiện thuận lợi cho Vassell thực hiện cú sút. Có thể anh ấy đã chạm đất trước khi chạm vào bóng, dẫn đến việc không thể dứt điểm chính xác.

Chúng tôi đã thua trên chấm luân lưu. Nếu vượt qua vòng tứ kết, chúng tôi sẽ đối đầu với CH Séc ở bán kết và Hy Lạp chung kết. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng với nhiều may mắn hơn, chúng tôi hoàn toàn có thể lên ngôi vô địch dưới thời Sven.

Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm cảm giác bị loại khỏi một giải đấu quan trọng, và cảm giác đó đến với tôi một cách đột ngột. Khi trở về Anh, tôi nhận được cuộc gọi từ Everton cùng những lời đề nghị từ các CLB khác. Tôi đã đến Barbados cùng Coleen, để tạm thời rời xa những ồn ào của truyền thông. Trong suốt giải đấu, tôi đã chủ động hạn chế tiếp xúc với các phương tiện truyền thông để tránh bị xao nhãng.

Liên đoàn đã cài đặt các kênh truyền hình tiếng Anh trong phòng khách sạn của chúng tôi, nhưng tôi đã tắt chúng đi. Thành thật mà nói, tôi không muốn xem tất cả những câu chuyện về mình. Thay vào đó, tôi dành thời gian xem các bộ phim truyền hình dài tập – tôi không nhớ chính xác bộ phim nào vào năm đó, nhưng tôi nhớ rằng có một giải đấu tôi đã xem "Glee".

 
 

Euro 2012: Tôi xem Pirlo đá panenka và ước ‘Phải chi mình đủ can đảm để sút như thế’

Trong trận đấu vòng loại cuối cùng gặp Montenegro, tôi chơi xấu với một cầu thủ đối phương và bị đuổi khỏi sân. UEFA áp dụng án phạt treo giò ba trận, đồng nghĩa với việc tôi sẽ bỏ lỡ toàn bộ vòng bảng Euro 2012.

Tuy nhiên, phía Liên đoàn đã kháng cáo. Sau khi tham dự phiên điều trần của UEFA, tôi nhận được một phán quyết khá bất ngờ. Họ đề nghị giảm án phạt bớt một trận với điều kiện tôi tổ chức một buổi hướng dẫn kỹ năng bóng đá cho trẻ em địa phương. Nói cách khác, đây được coi là hình thức lao động công ích. Mặc dù cảm thấy chuyện này khá điên rồ, tôi vẫn vui mừng vì án phạt được giảm xuống còn hai trận.

Buổi hướng dẫn diễn ra tại trụ sở chính của UEFA ở Thụy Sĩ, với sự hỗ trợ của Graeme – em trai của Michael Carrick. Do những đứa trẻ nói tiếng Pháp, tôi cần đến sự trợ giúp của phiên dịch. Tổng thể thì trải nghiệm này khá lạ lẫm.

Chất lượng bữa ăn tại căng tin của UEFA cũng khá dị. Tôi đơn giản là không thể nuốt nổi. Không chỉ phải lao động công ích, tôi còn hình dung được đồ ăn trong các nhà tù ở Thụy Sĩ dở thế nào.

Đêm hôm đó, khi dùng bữa tại khách sạn, tôi yêu cầu một món ăn gì đó thật đặc biệt. Thế là họ mang ra món "đầu cừu". Tôi đã thử và cảm nhận rằng nó cũng không quá tệ.

Biết mình sẽ không được thi đấu cho đến trận cuối cùng của vòng bảng, tôi quyết định đi nghỉ ở Las Vegas để giải tỏa sau một mùa giải đáng thất vọng cùng Man United, khi chúng tôi đánh mất chức vô địch vào tay Man City trong trận đấu cuối cùng. Nhưng đấy là quyết định sai lầm. Chuyến đi này có sự tham gia của vợ tôi Coleen cùng con trai Kai lúc đó mới hai tuổi và ba mẹ vợ, do đó đây không phải là kiểu du lịch độc thân thường thấy ở Las Vegas.

Chúng tôi dành phần lớn thời gian buổi tối trong không khí gia đình hoặc thưởng thức các show diễn như Elton John, chương trình Beatles và Cirque Du Soleil. Tôi chỉ có duy nhất một đêm đi chơi cùng Wes Brown, người cũng đang đi nghỉ dưỡng tại đó.

Bức ảnh chụp tôi, Wes và ba vợ tôi tại một quán bar đã bị đăng tải trên báo chí. Chuyện đó, cùng với quãng đường di chuyển xa xôi, có lẽ là lý do tại sao Bồ Đào Nha hoặc Tây Ban Nha từ đầu nên là lựa chọn thích hợp.

 
 

Địa điểm đóng quân của tuyển Anh cho Euro 2012 là Krakow. HLV Roy Hodgson, người mới tiếp quản vị trí này, đã sắp xếp một đại bản doanh chất lượng. Sân tập nằm trong khuôn viên một SVĐ nhỏ của CLB địa phương và được trang bị tốt. Chúng tôi lưu trú tại một khách sạn cổ kính ở trung tâm thị trấn. Coleen và tôi có thể thoải mái đi dạo trên phố và thưởng thức cà phê. Bầu không khí trong toàn đội rất dễ chịu.

Liên đoàn đã tổ chức một chuyến tham quan đến trại tập trung Auschwitz. Một số cầu thủ đã rút lui do sự có mặt của báo chí, tuy nhiên, tôi đã tham gia và cảm thấy vô cùng xúc động trước trải nghiệm này. Avram Grant cũng có mặt trong chuyến đi.

Ông có người thân từng bị giam giữ tại Auschwitz và đã chia sẻ những suy ngẫm của mình với các cầu thủ, khiến bầu không khí trở nên trang trọng và u buồn. Bóng đá dường như trở nên tầm thường trước những mất mát to lớn.

Hai trận đấu đầu tiên của chúng tôi – hòa Pháp và thắng Thụy Điển với cú đánh đầu tuyệt vời của Andy Carroll – diễn ra khá căng thẳng. Tôi chỉ có thể theo dõi từ sau băng ghế dự bị cùng với đội ngũ lo liệu trang phục. Đây là một trải nghiệm không mong muốn.

Tôi cảm thấy khó chịu khi phải ngồi đó, không thể ra sân và đóng góp cho đội bóng. Tuy nhiên, màn trình diễn của toàn đội là tích cực và sau triều đại của Fabio Capello, việc có Roy Hodgson dẫn dắt đội tuyển với sự hỗ trợ của Gary Neville và Ray Lewington là một làn gió mới.

Trong trận đấu với Ukraine, tôi đã ghi bàn thắng đưa đội tuyển vào vòng knockout. Tôi có thể nhớ rõ hầu hết các bàn thắng của mình, nhưng đây là bàn thắng mà tôi không nhớ nhiều chi tiết, chỉ nhớ bóng bật lên và tôi đánh đầu thành bàn. Sau đó, tôi cảm thấy vô cùng phấn khích. Đây là bàn thắng đầu tiên của tôi cho đội tuyển Anh tại một giải đấu lớn kể từ năm 2004 và nó thật sự mang lại cảm giác nhẹ nhõm.

Ở vòng tứ kết, chúng tôi phải đối mặt với Italia và một lần nữa phải nhận thất bại trên chấm luân lưu. Trận đấu diễn ra với một cảm giác lạ thường. Mario Balotelli là tâm điểm của sự chú ý trước trận đấu và Italia là đội bóng mạnh hơn chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi đã cầm hòa họ 0-0 và vượt lên dẫn trước trong loạt sút luân lưu.

 
 

Sau đó, Andrea Pirlo bước lên thực hiện quả luân lưu. Chỉ bằng cách quan sát ngôn ngữ cơ thể của Pirlo khi anh ấy đi về phía chấm luân lưu, tôi có linh cảm về những gì sắp xảy ra. Joe Hart cố gắng gây áp lực cho Pirlo nhưng anh ấy vẫn thực hiện thành công cú đá kiểu Panenka. Tôi nhớ mình đã nghĩ "trời đất quỷ thần ơi!"

Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng "ước gì mình có can đảm để thực hiện cú đá như vậy". Nhưng đồng thời, tôi cũng biết rằng nếu bất kỳ cầu thủ Anh nào thực hiện cú đá kiểu đó và sút hỏng, họ sẽ phải rời khỏi đất nước.

Trước khi tôi thực hiện quả luân lưu của mình, Gianluigi Buffon đã chỉ tay về phía tôi sẽ đá. Tôi nghĩ, "Chết tiệt, anh ta biết mình sẽ đá ở đâu", nhưng đó là lý do tại sao bạn phải tập luyện. Tôi quyết định chỉ cần thực hiện quả luân lưu theo đúng phong cách của mình. Tôi sút bóng vào góc và anh ấy bay người sai hướng. Tất cả chỉ là chiến thuật đánh lạc hướng.

Ashley Young và Ashley Cole đá hỏng luân lưu và chúng tôi bị loại khỏi giải đấu. Trên đường trở về Anh, tôi nhớ đã nói chuyện với Young và khuyên: "Cậu có thể bị chỉ trích một chút vì sút hỏng luân lưu, vì vậy hãy đi du lịch và thư giãn đầu óc cùng gia đình". Nhưng khi các bài báo đưa tin, người bị đổ lỗi nhiều nhất lại là… tôi. Vẫn là tôi!

Tôi tự nghĩ, "Quái quỷ thật, tôi đã sút thành công quả luân lưu! Và chỉ thi đấu có hai trận". Ash nhắn tin cho tôi với biểu tượng mặt cười. "Tôi ổn bạn ơi. Còn bạn thế nào?"

 
 

Euro 2016: Mệt mỏi vì phải kiểm tra doping liên tục, tôi đã đập vỡ chiếc TV trong phòng

Lần đầu tiên tôi vinh dự đeo băng đội trưởng tuyển Anh tham dự vòng chung kết giải đấu. Điều này đi kèm với nhiều trọng trách hơn, đặc biệt là trước truyền thông. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn thoải mái với vai trò này và thậm chí còn tận hưởng khía cạnh đó.

Thật đáng tiếc, Euro 2016 lại kết thúc không như mong đợi, mặc dù bầu không khí trong đội tuyển là tích cực nhất trong sáu giải đấu tôi từng tham dự. Đội hình mang đến một diện mạo mới mẻ với sự chia tay của thế hệ trước. Tôi trở thành một trong những cầu thủ lớn tuổi nhất, sát cánh cùng các tài năng trẻ như Raheem Sterling, Harry Kane, Dele Alli, Ross Barkley và Eric Dier. Sự hòa hợp giữa các thành viên thật sự tuyệt vời!

Chúng ta sẽ đến với trận Iceland sau. Nhưng nhìn chung, màn trình diễn ở cả giải đấu của chúng tôi là tốt. Chúng tôi chơi xuất sắc trước tuyển Nga, tuy nhiên đối thủ đã có được bàn gỡ hòa 1-1 ở những phút cuối cùng.

Chúng tôi đã phải lội ngược dòng để đánh bại Xứ Wales, một đội bóng mạnh với sự dẫn dắt của Gareth Bale. Trận đấu diễn ra dưới nhiều áp lực, nhưng nhờ các bàn thắng muộn của Jamie Vardy và Daniel Sturridge, chúng tôi đã giành được chiến thắng.

Đáng nói là tôi được chọn để kiểm tra doping trong tất cả các trận ở giải đấu. Điều này khiến tôi khá khó chịu. Mặc dù họ khẳng định đây là một quá trình lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng lần nào cũng cứ là tôi.

Có khả năng mấy ông trẻ ở UEFA không hài lòng hoàn toàn với buổi huấn luyện do tôi phụ trách (lao động công ích hồi năm 2012). Quá nóng nảy sau trận đấu với Xứ Wales, tôi đã đập phá trong phòng kiểm tra doping. Theo tôi nhớ, có một cầu thủ người Xứ Wales có mặt tại đó, có thể là Aaron Ramsey. Nhưng tôi mặc kệ, tôi đã không kiềm chế được bản thân và đập phá hết mọi thứ, bao gồm cả TV. Tôi đã phải bồi thường thiệt hại và nhận cảnh cáo chính thức từ UEFA sau đó.

Mối quan hệ giữa đội tuyển và giới truyền thông vẫn là vấn đề cần được cải thiện. Tại khách sạn ở Chantilly, một địa điểm đẹp gần trường đua ngựa, giải thi đấu phi tiêu nội bộ kéo dài đã vô tình trở thành tâm điểm của các câu hỏi từ phía báo chí. Cánh phóng viên cứ đề cập liên tục về chuyện này đến mức nhàm chán. Tôi tự nhủ, "Chuyện này thì có ảnh hưởng gì đến việc thi đấu? Việc tôi thắng James Milner trong trò phi tiêu hay bất kỳ hoạt động giải trí nào khác có ý nghĩa gì?"

 
 

Khi Sam Allardyce kế nhiệm Roy Hodgson, tôi đã trao đổi thẳng thắn với ông ấy về sự cần thiết phải thay đổi trong mối quan hệ với giới truyền thông. Tôi cũng đã có cuộc thảo luận tương tự với Gareth Southgate khi ông ấy kế nhiệm Sam.

Tại bữa tối của Hiệp hội Nhà báo Bóng đá Anh vào tháng 01 sau đó, tôi đã có bài phát biểu về chủ đề này. Quan điểm của tôi là chúng tôi cần xây dựng lòng tin vững chắc hơn với báo chí và cho phép họ hiểu rõ hơn về đội tuyển.

Lời chỉ trích khiến tôi thất vọng nhất trong thời gian tôi còn khoác áo đội tuyển là việc báo chí cho rằng các cầu thủ Anh thiếu quyết tâm thi đấu. Không thể có lời buộc tội nào thiếu căn cứ và gây tổn thương hơn thế.

Cho các nhà báo tiếp xúc với đội tuyển, cho họ thấy chúng tôi khao khát chiến thắng mãnh liệt như thế nào, và một khi họ hiểu được điều đó, họ sẽ viết những bài báo mang tính xây dựng, thay vì đưa ra những phỏng đoán vô căn cứ. Đó là quan điểm của tôi.

Ở World Cup 2018, Gareth Southgate đã thiết lập một mối quan hệ mới với giới truyền thông, điều mà tôi rất tâm đắc. Tôi mỉm cười khi nhớ lại vào năm 2016, các nhà báo được mời tham gia trò chơi phi tiêu cùng các cầu thủ, góp phần xây dựng bầu không khí tích cực.

Năm 2016, các buổi tập luyện diễn ra hiệu quả. Tuy nhiên, có một lần tôi đã trao đổi thẳng thắn với Gary Neville. Lấy cảm hứng từ bóng bầu dục, chúng tôi dùng một con sư tử nhồi bông để trao cho cầu thủ có thể hiện kém nhất trên sân tập. Cầu thủ đó sẽ phải mang con sư tử ra ngoài, hình ảnh sẽ được các phóng viên chụp lại và dư luận sẽ biết.

Vui thì vui thật, vì nó cũng khuyến khích tính cạnh tranh giữa các cầu thủ. Tuy nhiên, có một lần Gary Neville đã kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho tôi. Đây có thể coi là một trò đùa vui. Mặc dù tôi có thể đã tập không tốt trong bài rondo, nhưng tôi không cho rằng mình là cầu thủ tệ nhất ngày hôm ấy.

 
 

Còn giờ hãy nói về trận trước Iceland. Có một thứ mà mọi người đã quên, là Iceland đã có một chiến dịch vòng loại xuất sắc, thi đấu thành công ở vòng bảng và bước vào trận đấu vòng 16 đội gặp chúng tôi tại Nice với phong độ cao. Ở quê nhà, họ nhận được sự chú ý đáng kể từ BBC. Họ không phải là đội bóng yếu như nhiều người nghĩ.

Tuy nhiên, thất bại trước Iceland chắc chắn là một thảm họa với bóng đá Anh. Đó là một trận đấu khó tin. Tôi ghi bàn thắng đầu tiên trên chấm phạt đền, nhưng Iceland nhanh chóng ghi hai bàn sau đó và khiến chúng tôi rơi vào trạng thái mất bình tĩnh.

Tôi xin nhận trách nhiệm cho bàn thua gỡ hòa của họ. Chúng tôi đã có sự chuẩn bị cho những tình huống ném biên dài của họ, nhưng cầu thủ tôi theo kèm – Kari Arnason – đã vượt qua tôi, tận dụng lợi thế chiều cao để thắng pha tranh chấp trên không, tạo điều kiện cho Ragnar Sigurdsson ghi bàn.

Chỉ trong vòng 18 phút, Iceland đã vượt lên dẫn trước nhờ pha lập công của Kolbeinn Sigthorsson. Dù còn nhiều thời gian để lật ngược thế trận, nhưng sự hoảng loạn đã khiến chúng tôi đánh mất nhịp điệu, đặc biệt là trong khoảng thời gian 20-25 phút cuối. Có thể Roy Hodgson đã mạo hiểm một cách quá vội vàng khi tung vào sân nhiều cầu thủ tấn công.

Điều này khiến tôi, khi đó đang đứng ở hàng tiền vệ, tự nhủ, "Mọi người ở đâu cả rồi?" Việc dồn quá nhiều quân lên cao đã khiến khoảng trống bị thu hẹp, vô tình rơi vào đúng những sự toan tính của Iceland, đội bóng vốn ưa thích lối chơi phòng ngự lùi thấp và phản công nhanh.

Tôi đã cố gắng truyền đạt thông điệp đến các đồng đội, "Cứ bình tĩnh, tiếp tục chơi bóng và luân chuyển bóng". Chúng tôi nên duy trì hai cầu thủ giãn biên và triển khai các đợt tấn công từ biên này sang biên kia, đưa bóng trở lại vòng cấm đối phương sau mỗi lần họ giải nguy, cho đến khi bóp ngạt đối thủ.

Tuy nhiên, với quá nhiều cầu thủ dâng cao, mỗi lần Iceland phá bóng giải vây đều tiềm ẩn nguy cơ phản công nhanh. Đây là một trong số ít lần hiếm hoi tôi có cảm giác trên sân rằng, "Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ ghi được bàn".

 
 

Tôi hiểu rằng thất bại này sẽ phải đối mặt với những phản ứng dữ dội. Trước trận đấu với Iceland, giới truyền thông còn ca ngợi tôi thi đấu như Andrea Pirlo ở khu vực giữa sân. Nhưng sau đó, tôi lại bị coi là cầu thủ tồi tệ nhất từng khoác áo tuyển Anh. Song, tôi đã quen với những điều tiếng này. Tôi đã trải qua đủ nhiều để biết rằng, khi bạn bị Iceland đánh bại trong một trận đấu loại trực tiếp, bạn phải chấp nhận. Bạn không nên lên tiếng phản bác.

Tuy nhiên, với các cầu thủ trẻ, đây là lần đầu tiên họ trải qua cảm giác cay đắng này. Trong phòng thay đồ, tôi đã chia sẻ với họ rằng hãy ghi nhớ khoảnh khắc này, tôi đã trải qua nhiều lần thất bại như thế, nhưng đây là lần đầu tiên của các bạn và nó sẽ không dễ chịu.

Chúng tôi cũng biết đây là trận đấu cuối cùng của Roy Hodgson. Ông ấy bước vào phòng thay đồ và nói, "Tôi xong phần của mình rồi đấy." Sau đó, ông ấy quay sang tôi và nói, "Wayne, cậu sẽ trả lời phỏng vấn báo chí nhé." Nói xong, ông ấy rời khỏi phòng. Hay lắm, Roy!

Thật đáng tiếc cho Roy. Roy là người tử tế, nhưng ông ấy đã bị tổn thương sâu sắc. Roy từ chối tham gia buổi họp báo mà Liên đoàn sắp xếp vào ngày hôm sau. Trên đường ra sân bay cùng đội, tôi đã gọi Neville đến phía sau xe để nói chuyện. "Gary, ông ấy cần phải tham dự. Cho chính ông ấy. Nếu không, danh tiếng của ông ấy sẽ đi tong."

Gary cũng có suy nghĩ tương tự và đã thảo luận với Roy, cuối cùng thuyết phục ông ấy thay đổi quyết định. Một chiếc xe riêng đã được điều đến để đưa Roy từ xe buýt trở lại trung tâm báo chí.

Nhìn chung, tôi luôn có cảm giác rằng Euro theo một số khía cạnh nào đó là giải đấu khó hơn World Cup. Vòng bảng của Euro thường diễn ra căng thẳng và cạnh tranh hơn. Lấy đội tuyển Anh làm ví dụ. Năm 2004, chúng tôi nằm ở một bảng đấu khó. Tương tự với các năm 2012 và 2016.

Tuy nhiên, Euro cũng là giải đấu mang đến cho tôi những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong màu áo tuyển Anh. Ở cả ba kỳ Euro tham dự, tuyển Anh đều cách thành công không quá xa. Hai thất bại trên chấm luân lưu và thất bại bất ngờ trước Iceland. Một chút may mắn có thể đã mang đến những câu chuyện khác. Nhưng tôi nghĩ, bóng đá là vậy.

 
Thực hiện

Hoàng Thông (Dịch từ The Times)

Một sản phẩm của Bangdaday.com

 
Bình luận
Thông tin Toà soạn
Tạp chí Điện tử Bóng Đá
Tổng biên tập:
Nguyễn Tùng Điển
Phó Tổng biên tập:
Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
Địa chỉ:
Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
Tel:
(84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
Fax:
(84.24) 3553 9898
Email:
Thông tin Liên hệ
Tạp chí Điện tử Bóng Đá
Hotline:
0903 203 412
Email:

Địa chỉ liên hệ:

Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội