Tuchel có thể đã gây bất ngờ khi triệu tập Dan Burn ở tuổi 32, nhưng với những ai hiểu câu chuyện của anh, họ sẽ chỉ mỉm cười và nói: "Cuối cùng thì anh ấy cũng có được điều xứng đáng."
"Tôi từng khá... tệ hại"
Sinh ra ở Blyth, một thị trấn nhỏ của vùng Đông Bắc nước Anh, Dan Burn lớn lên với tình yêu mãnh liệt dành cho Newcastle. Anh từng có vé mùa của đội bóng, từng chết lặng trên khán đài Wembley khi Newcastle thua Chelsea tại bán kết FA Cup năm 2000.
Được nhận vào lò đào tạo trẻ của Newcastle, Dan Burn mỗi đêm đều mơ về cái ngày được khoác lên mình màu áo đen-trắng huyền thoại. Mỗi ngày trôi qua với Burn là một ngày vui. Nhưng những ngày vui đó không kéo dài lâu. Ở tuổi 11, Burn nhận tin dữ: Newcastle không muốn cậu nữa.
"Cũng dễ hiểu thôi", Burn nhớ lại trong một cuộc phỏng vấn năm 2019. "Tôi thực sự không giỏi lắm đâu. Nếu phải chọn ai đó bị loại, có lẽ tôi cũng sẽ tự loại mình".
So với bây giờ, Burn của ngày xưa đúng là rất khác. Không chỉ về tài năng, mà cả vị trí chơi bóng nữa. Thân hình hộ pháp, được “bồi bổ” bởi chế độ ăn đặc trưng vùng biển - phần lớn là cá và khoai tây chiên - khiến Burn trở nên lộc ngộc, vụng về. Thực tế là anh từng được dí vào vị trí thủ môn cho tới tận năm 14 tuổi.
Bước ngoặt từ bi kịch
Nhưng bước ngoặt lớn nhất với Dan Burn không phải là cú sốc bị loại khỏi Newcastle. Ở tuổi 13, trong một lần nghịch dại trèo hàng rào, chiếc nhẫn trên tay Burn mắc lại vào thanh sắt. Một cú giật mạnh, một cơn đau buốt, và rồi... ngón áp út bàn tay phải không còn nữa.
Thế giới của một cậu bé bỗng chốc sụp đổ. Bị Newcastle thải loại, không có CLB nào quan tâm, lại gặp chấn thương nặng, giấc mơ chơi bóng chuyên nghiệp của Burn dường như đã tan biến. Thực tế là Burn có vẻ cũng chấp nhận thực tế này. Cậu chọn vừa chơi bóng trong các giải nghiệp dư, vừa theo học lấy bằng về thể thao, vừa đi làm ở siêu thị Asda. Công việc lúc đó? Đẩy xe hàng.
“Nếu ai đó nói với tôi hồi đó rằng một ngày nào đó tôi sẽ đá Premier League, tôi chắc chắn sẽ cười vào mặt họ”, Burn kể lại.
Ở tuổi 17, khi nhiều cầu thủ đã có hợp đồng chuyên nghiệp, Burn vẫn là một cậu trai vô danh. Nhưng Darlington - một CLB nhỏ bé ở giải hạng dưới - đã trao cho anh một cơ hội. Dù cơ sở vật chất của CLB rất hạn chế, lương thưởng thì tất nhiên gần như không có, song với Burn đó là cánh cửa hi vọng. Anh chấp nhận mọi thử thách - tự giặt quần áo, tự mang cơm hộp đi tập, tự làm mọi thứ - với mục tiêu duy nhất là bám trụ với bóng đá.
Thành quả đầu tiên? Chức vô địch FA Trophy năm 2011 với Darlington tại Wembley.
Vụt sáng từ bóng tối
Năm 2011, Fulham - một CLB Premier League - nhìn thấy tiềm năng của Burn và đưa anh về. Nhưng không có một cú hích nào cả. Ở Craven Cottage, anh bị gắn mác "quá cao, quá chậm, quá vụng về", dù thực tế ngược lại, có lẽ vì ngoại hình quá ấn tượng của anh. Những năm tháng trôi dạt ở Yeovil, Birmingham, Wigan chỉ càng khiến người ta tin rằng anh sẽ mãi là một trung vệ làng nhàng.
Năm 2017, khi Wigan rớt xuống League One, tức là giải Hạng Ba Anh, họ định bán Burn với giá chỉ 500.000 bảng nhưng không ai mua. Thế nhưng một năm sau, Brighton lại bất ngờ chi ra 3 triệu bảng để mang anh về. HLV Chris Hughton ấn tượng với những gì mà Burn đã thể hiện, đặc biệt trong trận chung kết FA Cup mà Wigan bất ngờ đánh bại Man City, với Burn khiến Sergio Aguero “tắt điện”.
Dù vậy, sự nghiệp của Burn chỉ thực sự sang trang khi Graham Potter thay Hughton dẫn dắt Brighton. Cựu HLV của Chelsea bất ngờ kéo Burn ra cánh trái, biến anh thành hậu vệ trái cao nhất trong lịch sử bóng đá Anh. Đó là nơi sự linh hoạt của Burn khiến người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Trở về nhà, giấc mơ tiếp tục
Hơn cả một giấc mơ, năm 2022, Newcastle đã chi 13 triệu bảng để mang Burn trở lại. Với tình yêu dành cho CLB từ thuở nhỏ, Burn nhanh chóng hòa mình vào cuộc cách mạng của Eddie Howe, cùng Newcastle lọt vào Top 4 và thi đấu ở Champions League.
Trong trận chung kết Cúp Liên đoàn Anh với Liverpool, Burn thậm chí còn ghi bàn. Đó là một khoảnh khắc đầy cảm xúc cho một chàng trai từng là cậu bé ngồi trên khán đài, mơ một ngày được khoác áo Newcastle.
Niềm vui nhân đôi, Burn còn được HLV Thomas Tuchel gọi lên tuyển Anh. Ở tuổi 32, nếu ra sân, anh sẽ trở thành cầu thủ ra mắt “Tam Sư” muộn nhất kể từ Kevin Davies năm 2010. Tuchel nhìn thấy ở anh không chỉ là một trung vệ hay hậu vệ trái cao lớn, mà còn là sự linh hoạt, tinh thần chiến đấu và khả năng chơi chân điềm tĩnh.
Và trên hết, Dan Burn chính là câu chuyện mà người Anh cần được nghe nhất, trong thời điểm chuyển giao đầy khó khăn như lúc này.