Nhưng trong sự hào hứng rất đáng mừng đó, người ta thấy điều rất không nên khi ngay lập tức coi các học trò của HLV Nguyễn Hữu Thắng như đội quân siêu phàm hay so sánh họ với giai đoạn mà HLV Toshiya Miura dẫn dắt.
Trong bóng đá, người ta hay sử dụng những mỹ từ. Chỉ cần một chiến thắng, những từ khóa ấn tượng nhất sẽ được sử dụng. Cũng đúng thôi, không đâu dễ phiêu như trong bóng đá. Một bàn thắng, một trận thắng, hay chỉ là một khoảnh khắc bùng nổ của cá nhân nào đó cũng có thể khiến NHM thăng hoa.
Rất vui là ĐT Việt Nam dưới sự dẫn dắt của HLV Nguyễn Hữu Thắng đang nhận được sự chào đón nồng nhiệt. Thương hiệu của đội tuyển thực sự là tài sản quý giá của nền bóng đá. Và từ sức lan tỏa mãnh liệt mà đội tuyển tạo ra, nếu biết cách, chúng ta có thể tạo ra động lực để hoàn thành những tham vọng lớn.
Nhưng như đã nói ở trên, khi thăng hoa với chiến quả ban đầu, đâu đó đã có những so sánh ĐT Việt Nam lúc này với tập thể mà HLV Miura từng dẫn dắt. Thậm chí, người ta còn dùng những từ khóa “hot” nhất dành cho HLV Nguyễn Hữu Thắng nhưng không quên đẩy người tiền nhiệm Miura xuống tận vực thẳm.
Mọi so sánh đều là khập khiễng. Miura đã đến. Miura đã đi. Bóng đá Việt Nam nên coi những gì nhà cầm quân người Nhật Bản làm như một trang sử. Trang sử ấy có thể vui, có thể buồn và giờ, chúng ta mở sang trang sử mới mà người viết là HLV Hữu Thắng.
Chúng ta trân quý tình cảm, sự đóng góp và nhiệt tâm mà ông Miura dành cho bóng đá Việt Nam. Bởi nói cho cùng, hiện tại là sự tiếp nối của quá khứ. Bóng đá Việt Nam quyết không thể bắn vào quá khứ trên hành trình tạo dựng tương lai.
Đó là văn hóa!