Thế thì, cứ đem cái lăng kính kể trên mà áp vào cái lĩnh vực rất nhỏ là cà phê Việt Nam thì làm sao có chỗ cho những ly nâu đá khi phải đọ sức hấp dẫn với thứ thức uống trứ danh có tên capuchino?
Thật lạ, bất chấp việc những thương hiệu lớn Starbucks Coffee, Trung Nguyên, Highlands coffee… tung tiền tấn phát triển hệ thống, quảng cáo tiếp thị thì những ly nâu đá của Việt Nam vẫn chiếm được thị phần. Người ta vẫn đến những quán cà phê nhỏ nơi vỉa hè, hoặc trong ngõ sâu heo hút để được tận hưởng một phong vị rất riêng và để… chém gió theo đúng kiểu Việt Nam.
Từ chuyện của những ly cà phê nâu đá trong cuộc đấu với cốc capuchino, tôi bỗng nhớ đến V-League trong cuộc so đọ sức hấp dẫn với World Cup. Nhiều người hỏi tôi rằng, bóng đá quốc nội đang ở đâu trong những ngày trái bóng Brazuca quay cuồng bên đất Brazil. Tôi tin (và hẳn bạn cũng tin) rằng, dù không thể nóng bằng World Cup nhưng V-League cũng có những giá trị riêng của nó.
Vậy mới nói, đừng sợ cơm bị chán khi bạn đang ở đại tiệc. Bởi, nói cho cùng, dù có thế nào thì bạn vẫn phải trở về với món ăn quen thuộc, với thứ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời này.
Cũng đừng sợ V-League nói riêng và bóng đá Việt Nam nói chung không có đất khi mà bóng đá quốc tế đang lao vun vút về phía trước! Vấn đề ở chỗ, khi các đội bóng, các cầu thủ thể hiện được tất cả những giá trị thì sự thân thuộc, bản sắc, sự đồng điệu giữa những tâm hồn Việt sẽ khiến cho V-League trở thành món ăn không thể thiếu.
Thế nên, V-League vẫn rất hấp dẫn khi B.BD đối đầu với HN.T&T trong cuộc đua phân định ngôi thứ. Bởi, màn trình diễn của các ngôi sao hàng đầu không chỉ thể hiện sức mạnh của B.BD và HN.T&T mà còn cho thấy tiềm năng của bóng đá nước nhà. Mà, cái gì cần thiết cho số đông thì cái đó có lý để tồn tại.