Có người nói: “Khi bạn ở đỉnh cao, hãy chuẩn bị tâm lý cho một ngày đi xuống, thậm chí không còn gì nữa!”. Điều đó đặc biệt đúng với bóng đá, với phong độ của các cầu thủ. Thế nhưng, ở nhiều thời điểm, trong nhiều trường hợp, một số cầu thủ coi vinh quang và cả những đặc quyền đang có là thứ bất biến. Họ thỏa mãn trong hưởng thụ, họ lãng phí tài năng cho những thú vui vô bổ. Họ luôn cho rằng, đã là tài năng thì được phép mắc sai lầm và đương nhiên phải được tha thứ để có cơ hội làm lại cuộc đời.
Thế nhưng, cái thời phát triển nóng, các ông bầu, đội bóng vì niềm kiêu hãnh nhất thời chấp nhận làm “con tin” cho cầu thủ đã qua rồi. Thậm chí, sự mất mát, những cú ngã trong quá khứ khiến họ có xu thế phòng thủ và hoài nghi tất cả. Khi ấy, phần khó khăn, sự thua thiệt đương nhiên thuộc về những người vốn lâu nay đánh mất niềm tin nơi dư luận.
Bạn không thể trách các đội bóng, những ông bầu khó tính đến mức bảo thủ để ngoảnh mặt với nỗ lực làm lại của mình. Trong cuộc chơi này, người ta sẽ phải làm tất cả những gì có thể để bảo vệ quyền lợi của mình và chẳng phải ai cũng có đủ niềm tin, sự kiên nhẫn để tin vào sự phục thiện của bạn.
Vậy nên, nỗi cay đắng hôm nay mà một cầu thủ nào đó chẳng may phải nếm trải cần là bài học xương máu cho những người đang được cung phụng trong ánh hào quang sân cỏ. Rằng, chẳng có gì là vĩnh cửu ngoại trừ một sự thật không thể khác, bạn chỉ là ngọn đuốc với nguồn năng lượng hữu hạn.