Thanh Hóa hành quân đến Hàng Đẫy với tham vọng đánh bại HN T&T. Nghĩa là họ thách thức và sẵn sàng hạ bệ một ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch, nhằm nuôi dưỡng tham vọng có huy chương.
Có người nói, Thanh Hóa mang hình bóng của HN T&T ở những ngày đầu chập chững lên V.League. Đội bóng xứ Thanh cũng xây dải ngân hà bằng những ngôi sao và bằng rất nhiều tiền đổ vào thị trường chuyển nhượng…
Lại nói đến chuyện đã rất cũ, với công thức “tiền + ngôi sao = vô địch”, phải đợi 1 năm sau khi thăng hạng, HN.T&T mới có chức vô địch V-League năm 2010. Đội bóng của Thủ đô phải trải qua một giai đoạn “nhận đường” và xây dựng đẳng cấp, cũng như thương hiệu vốn có của một nhà vô địch.
Bây giờ ở V-League, HN.T&T được coi là đội bóng chơi có bài, có miếng, có bản sắc chứ không phải “chạy nhiều ra chiến thuật”. Ở góc độ này, nếu đặt Thanh Hóa bên cạnh HN.T&T thì giữa 2 đội bóng đang có một độ “vênh” nhất định. Việc HLV Mai Đức Chung và các học trò phải đóng vai “kẻ chiến bại” trước đội bóng Thủ đô cả 2 lượt đi và về đã nói lên tất cả.
Thanh Hóa không thiếu tiền và họ cũng thừa tham vọng, nhưng để quy đổi tiền thành… huy chương, đó lại là một câu chuyện rất khác. Nói thẳng ra, HN.T&T, cũng đáng là một tấm gương để đội bóng xứ Thanh cần học hỏi, ở nhiều khía cạnh: đắc nhân tâm, lẫn cách xài đồng tiền đúng người và đúng chỗ. Vượt lên tất cả, Thanh Hóa cần có một định hướng, cần thời gian và đặc biệt là một “kiến trúc sư” để xây dựng đội bóng thành Ngôi nhà chung.
Bóng đá xứ Thanh có những nguồn lực không thua kém so bất kỳ địa phương nào ở bóng đá Việt Nam. Nhưng để đồng tiền mang lại hạnh phúc, bóng đá Thanh Hóa cần gối đầu chữ “Nhẫn” và tính được “điểm rơi” trong lộ trình của mình. Còn ngược lại, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ…