Bóng Đá Plus trên MXH

Tự truyện "sự thật không tranh cãi' của Mike Tyson: Gã gangster thiếu nhi
Lê Minh • 13:00 ngày 11/12/2013
Mike Tyson không bao giờ che giấu nguồn gốc ở đáy xã hội của mình, căn nguyên dẫn đến bản tính hoang dã và ngông cuồng và cũng là 1 nguyên nhân khiến ông phải vào tù tận 3 năm sau vụ hiếp dâm Hoa hậu da màu nước Mỹ Desiree Washington.
    VÁC SÚNG BẮN NHAU KHI MỚI 10 TUỔI
    Đấy là năm 1976, tôi đang sống tại Brownsville, Brooklyn và là thành viên của một băng trộm tên là The Cats. Một vài tay trong nhóm va chạm với lũ đầu gấu Puma Boys của khu bên cạnh. Không thể hòa giải, đành “nói chuyện phải quấy” vậy.

    Bọn tôi đến công viên để hỗ trợ. Chơi nặng nên cả đám đi trộm một ít hàng: vài khẩu súng lục, một cây 357 Magnum và một khẩu súng trường M1 hãy còn nguyên lưỡi lê từ thời Thế chiến thứ Nhất. Bạn chả bao giờ biết trước được mình sẽ tìm thấy gì khi đột nhập vào nhà của ai đó đâu.

    Bọn tôi cầm súng đi qua những con đường, không một ai dám đến gần, cớm cũng chả muốn can dự vào mấy trò thanh trừng vặt của đám giang hồ. Không có cái túi nào để bỏ khẩu M1 nặng trịch, mỗi đứa đành thay phiên nhau vác qua vài tòa nhà.

    “Nó kia rồi, yo!” thằng Ron, người Haiti phát hiện ra trước tiên. “Thằng con hoang mặc áo Puma đỏ cổ cao. Lên thôi”. Chúng tôi chạy xuyên qua công viên, đến đâu dân chúng dạt ra đến đó y như Thánh Moses đang tách biển. 

    “Bum”, một đứa trong nhóm chúng đã bắn phát đầu tiên, mọi người nằm rạp xuống đất vì sợ đạn lạc. Chúng tôi cứ tiếp tục bước tới, nhưng bọn Puma Boys rất nhanh và chúng đã tìm ra được một địa thế tốt để “trải nệm”, đấy là khoảng giữa bãi đỗ xe và đường phố. Tôi lấy khẩu M1 ra chuẩn bị chiến thì thấy một khẩu súng chĩa vào mặt mình từ cự ly rất gần.

    “Mày làm cái chó gì ở đây vậy?”, gã ấy nói. “Cút con mẹ mày về nhà ngay cho tao”. Anh trai Rodney của tôi đấy. Tôi đành phải vứt khẩu M1 xuống đất, lầm lũi rời công viên và về nhà. Năm ấy tôi 10 tuổi.


    Mike Tyson từng bày nhiều trò trêu chọc anh trai Rodney (trái)

    CÓ MÁU ĐIÊN TỪ GIA ĐÌNH BÊN NGOẠI
    Tôi vẫn thường thừa nhận mình là hạt giống tồi của gia đình. Nhưng suốt thời thơ ấu, Mike Tyson thật sự là một cậu bé dễ bảo. Tôi sinh ra tại bệnh viện Cumberland, vùng Fort Greene của Brooklyn, New York. Những ký ức đầu tiên mà tôi nhớ được đều diễn ra trong bệnh viện. Phổi của tôi có vấn đề.

    Một lần nọ chơi ngu, tôi lấy ngón tay chọc vào lọ Drano (thuốc tẩy rửa vệ sinh bếp và cống nổi tiếng ở Mỹ - ND) rồi cho vào mồm nếm thử. Cả nhà phải tức tốc mang tôi vào bệnh viện cấp cứu. Tôi cũng nhớ mang máng là bà ngoại tặng cho một khẩu súng đồ chơi và tôi đã làm gãy nó tức thì.

    Tôi không biết nhiều về gốc gác nhà mình. Mẹ tôi, Lorna Mae, là dân New York, nhưng sinh ra tại miền nam Virginia. Một lần nọ anh tôi về quê mẹ chơi rồi kể lại: nơi ấy chẳng có bất kỳ thứ gì ngoài những ngôi nhà di động.

    Bà ngoại Bertha và bà dì tôi được nhận giúp việc cho một người phụ nữ da trắng tên Lorna vào những năm 1930, thời điểm mà người ta vẫn rất kỳ thị người da đen. Vì thế mà cả 2 người đều cảm kích đến mức lấy tên Lorna mà đặt cho con gái mình. Ngoại tôi dùng số tiền kiếm được để cho các con ăn học.

    Có thể cái gene knock-out của tôi là từ gia đình bên ngoại mà ra. Khi nhìn thấy thằng rể đánh đập con gái trong nhà, bà đã đến cảnh báo: “Mày bỏ tay ra khỏi nó ngay”. Gã vũ phu ngỡ đó là trò đùa, nhưng bà đã lao đến tung một cú đấm và đạp một cú trời giáng vào mông gã này. Từ ấy trở đi, gã trở thành một người đàn ông hoàn toàn khác.


    Ông bố Curlee

    Mọi người trong gia đình đều thích mẹ tôi. Lúc sinh tôi thì mẹ đang vừa làm y tá cho một trại giam ở Manhattan vừa đi học song song để trở thành giáo viên. Lúc gặp ông già tôi thì mẹ đã học được 3 năm cao đẳng. Nhưng ông già đổ bệnh, bà bỏ hết việc học hành, vứt tương lai sang một bên để kề cận chăm sóc. Một người phụ nữ có học thức, nhưng mẹ tôi lại có gu đàn ông tồi.

    Chúng tôi đều được bảo bố ruột mình là Jimmy “Curlee” Kirkpatrick Jr. Nhưng ông ta không để lại một chút ấn tượng nào với tôi. Sau này bọn tôi mới được tiết lộ: hóa ra Curlee là một tay ma cô chuyên dắt gái. Rồi cuộc đời đẩy đưa thế nào gã trở thành một thầy trợ tế trong nhà thờ.

    Vì thế mà sau này khi có người tự giới thiệu mình là Đức cha, tôi đều gọi y là “Đức cha dắt gái”. Nếu suy nghĩ kỹ lại, bạn sẽ thấy nó liên quan. Những gã đàn ông làm việc này có uy tín và sức hút. Họ có thể mang bất kỳ ai vào nhà thờ và làm những gì họ thích.

    Thứ Sáu và thứ Bảy hàng tuần, nhà tôi thành sòng Las Vegas thu nhỏ. Mẹ mở một sới bạc và rủ đám chị em bạn bè về nhà chơi, nấu vài món và uống rượu. Bà chỉ hút thuốc lá, nhưng bạn bè của bà thì ai cũng phê cần sa. Toàn là gái điếm cả, nếu không cũng là hạng sẵn sàng ngủ lang để có tiền.

    Họ bỏ con cái ở nhà nhờ mẹ tôi trông rồi đi khách. Lúc trở về thì mặt mũi hoặc quần áo đã dính máu, thế là mẹ tôi đành phải mang đồ đi giặt. Một lần nọ về nhà, tôi giật mình khi thấy một đứa bé da trắng. “Cái quái gì thế nhỉ?”, tôi nghĩ. Nhưng thời thơ ấu của tôi là như vậy đó.

    ÔNG ANH TRAI KỲ LẠ


    Anh trai Rodney lớn hơn tôi 5 tuổi, bọn tôi chả có lấy một điểm chung vì anh ấy là một gã kỳ lạ. Da đen, sinh sống tại khu ổ chuột, vậy mà cứ ra vẻ là nhà khoa học. Anh ấy có một đống ống nghiệm và lúc nào cũng điều chế này nọ, đã vậy lại còn có cả một bộ sưu tập tiền xu. “Cứ như bọn da trắng ấy,” tôi nghĩ.

    Một ngày nọ Rodney ra ngoài, tôi lẻn vào phòng và phá phách. Bum, cánh cửa phía sau bị thổi bay và căn phòng phát hỏa. Khi trở về nhà và phát hiện mọi thứ, anh ấy đã phải lắp thêm một cánh cửa và khóa lại mỗi khi ra ngoài.

    Tôi và Rodney đánh nhau suốt, nhưng là kiểu anh em trong nhà đánh nhau chơi, không có gì nghiêm trọng cho đến một hôm tôi lấy dao cạo cắt tay anh ấy. Khi ấy Rodney vừa nện tôi xong và đi ngủ. Tôi và chị Denise đang coi phim truyền hình có chủ đề bác sĩ. Thế là tôi nghĩ ra sáng kiến: “Hay là mình chơi trò bác sĩ, anh Rodney là bệnh nhân, em là bác sĩ, chị là y tá của em”.

    Chúng tôi vào phòng, kéo tay áo của Rodney lên. “Dao mổ, y tá,” tôi nhái theo điệu bộ của các bác sĩ trên tivi. Chị đưa tôi cái dao cạo, tôi cắt một đường, máu rỉ ra. “Chà, máu nhiều quá, chúng ta phải cầm máu. Đưa cồn, y tá”. Denise lại đưa lọ cồn và tôi đã chế ngay vào vết thương.  Rodney thức dậy, la hét vì đau đớn và đuổi bọn tôi quanh nhà. Tôi nấp sau lưng mẹ. Những vết sẹo ấy đã theo Rodney cho đến tận bây giờ.

    Một kỷ niệm khác diễn ra khi anh Rodney dẫn tôi đi trộm bánh rán. “Việc này dễ như... ăn bánh rán ấy mà”, anh ta lẻn vào và lấy vài hộp. Chả may cánh cửa tiệm đóng lại, anh ta chỉ kịp trao hộp bánh cho tôi rồi bị kẹt lại.

    Khi tôi và chị Denise đang ăn bánh thì mẹ tôi đang buôn chuyện với một bà hàng xóm: “Con trai tôi vừa đậu vào trường Brooklyn Tech. Nó học ngon nhất lớp”. Ngay lúc ấy thì xe cảnh sát trờ tới, đúng cái đoạn đang khen đưa con quý tử. Anh trai tôi sợ mẹ xấu hổ, cứ kêu xe cảnh sát đi tiếp vì “nhà tôi tuốt trên kia kìa”. Tôi và chị vẫn tiếp tục ăn bánh rán ngon lành.

    (Còn nữa) 
    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội