Bóng Đá Plus trên MXH

Pele & World Cup (Kỳ 3): Bắt tay vào xây con đường đế vương
LÊ MINH (lược dịch) • 07:31 ngày 18/06/2014
Thảm họa Maracanazo với thất bại của Brazil ngay trên sân nhà tại World Cup 1950 như 1 động lực mạnh mẽ đối với Pele. Ngay từ thời điểm đó ông đã tự nhủ sẽ phải giành Cúp Vàng về cho cha, cho gia đình và cho cả đất nước Brazil. Và hành trình đó đã được bắt đầu từ khi ông gia nhập CLB Santos lúc 15 tuổi.

    LẦN ĐẦU RA BIỂN
    Chiếc xe bus chở chúng tôi gầm lên, phun khói đen mù mịt và rung rinh mỗi lần bác tài sang số. Có lúc chiếc xe ngỡ như sẽ trôi ngược xuống con dốc sau lưng. Tôi bắt đầu cầu Chúa: “Xin hãy cho con sống sót qua cuộc hành trình này”. Tôi tì mặt vào cửa kính, hy vọng được nhìn thấy một thảm cỏ xanh hay thứ gì đó mềm mại hơn, nhưng trước mắt chỉ là con dốc cao đầy đá. Phía dưới, những căn nhà cao tầng và những nhà máy Sao Paulo đang dần nhỏ lại bởi chiếc xe đang hướng về phía Đại Tây Dương.

    Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Hôm nay là ngày tôi thử việc tại Santos, một CLB nhỏ nhưng thành công ở thành phố cảng cùng tên. Sau vài năm chơi cho đội trẻ của BAC, HLV đội trẻ của Santos - Waldemar de Brito - quyết định mang tôi đến Santos. Bố tôi và tôi đã đáp chuyến xe lửa sớm từ Bauru để gặp Waldemar. Chúng tôi ăn trưa và cùng nhau lên chiếc xe bus ấy.

    Rời Bauru là một quyết định hệ trọng. Tôi phải nói lời tạm biệt với tất cả bạn bè ở đó, những người đã cùng tôi chơi bóng suốt nhiều năm liền. Đêm trước khi lên đường, cả nhà họp mặt để tạm biệt. Bà tôi đã khóc cả đêm. Những người còn lại đều đã giữ cảm xúc của mình rất tốt. Nhưng người làm tôi bất ngờ nhất là mẹ.

    Mẹ là người kịch kiệt phản đối tôi chơi bóng. Nếu như bóng đá không thể khiến chồng bà là Dondinho có một cuộc sống tốt thì chả lý gì tôi có thể làm tốt hơn. Bà lúc nào cũng bảo tôi phải học để làm kỹ sư, bác sĩ. Nhưng Waldemar đã dành nhiều tiếng đồng hồ để thuyết phục bà. Ông thậm chí còn khóc và nói: “Để một cậu bé tài năng như thế ở lại Bauru này là một tội ác, thưa bà”. Rồi ông hứa: nếu sau 1 tháng thử việc mà không có kết quả, tôi sẽ được trả ngược về nhà. Rốt cuộc mẹ tôi cũng bị thuyết phục. 

    Mẹ dặn tôi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng tôi tự nghĩ liệu có ổn thật không khi chiếc xe bus cứ giật mạnh lúc vượt qua những mô đá lớn. Tôi đang trên hành trình đến với ước mơ của mình, nhưng liệu Chúa có đổi ý và cho chiếc xe rớt ngược trở xuống và tôi lại trở về Bauru? Trong lúc những suy nghĩ ấy xâm chiếm tôi thì bố tôi ngủ ngon lành ở băng sau, còn Waldemar thì chốc chốc lại nói vào tai tôi:

    - Đừng nói chuyện với báo chí, bọn chúng sẽ cố biến con thành trò cười.
    - Đừng hút thuốc, nó khiến con chạy chậm lại.
    - Phụ nữ, tránh xa tuyệt đối nhé. Lũ rắc rối.

    Những lời ấy trôi tuột khỏi tai tôi vì một thứ thật kỳ vĩ đang ập vào mắt. Màu xanh của biển, thật đẹp và bao la hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi đã thét lên, đến mức đánh thức các hành khách trên chuyến xe dậy. Waldemar bật cười: “Bình tĩnh nào con trai, bọn ta sẽ dắt con ra biển sớm thôi”.

    Khi ấy tôi 15 tuổi, lần đầu nhìn thấy biển trong đời.



    THỜI THƠ ẤU THẬT SỰ CHẤM DỨT
    Bây giờ, tôi vẫn còn thấy lạ lùng và phấn khích khi nghĩ lại mọi thứ đã thay đổi nhanh đến thế nào trong 2 năm ấy. Hai năm vút đi như một quả tên lửa, hào hứng nhưng hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của một đứa trẻ. Tôi gần như chỉ biết nhắm mắt lại và tận hưởng cuộc hành trình tuyệt vời mà Chúa mang đến cho mình.

    Với tôi, đấy không bao giờ là chuyện tiếng tăm hay vinh quang. Đấy là câu chuyện về một đứa trẻ nhận ra mình thật sự giỏi một việc gì đấy.
    Tôi tin là bất kỳ con người nào trên đời cũng có tài năng, một món quà mà Chúa ban tặng khi mang họ đến thế giới này. Có những người sẽ được tặng những món quà giá trị hơn, nhưng ai cũng có. Có người giỏi vẽ, giỏi nhạc, có người giỏi toán hoặc có năng khiếu chữa bệnh. Điều quan trọng là phát hiện ra tài năng ấy và làm việc không ngừng nghỉ để hoàn thiện nó. Tôi đã làm toàn bộ công đoạn này trong vòng có 2 năm từ 1956 đến 1958, khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc phiêu lưu của đời mình.

    Khi bước vào sân vận động của Santos trong cái ngày đầu tiên ấy, tôi cảm nhận ngay mình vừa khởi đầu một điều gì đấy thật lớn lao. Chúng tôi đến vào Chủ Nhật và trên sân đang diễn ra trận đấu giữa Santos và Comercial tại giải vô địch bang Sao Paulo. Tôi choáng ngợp trước quang cảnh của một trận đấu thật, những cầu thủ nổi tiếng và tốc độ của họ. Trước đó tôi thậm chí còn chưa từng được xem một trận đấu nào vì nhà tôi làm gì có tivi.

    Trận đấu kết thúc, Waldemar dẫn 2 bố con tôi vào phòng thay quần áo và giới thiệu chúng tôi với HLV Luis Alonso, còn được gọi với biệt danh là Lula. Cầu thủ đầu tiên tôi gặp là Valter Vasconcelos, tiền vệ tấn công số 10, người sẽ kết thúc sự nghiệp của mình sau khi đã ghi hơn 100 bàn cho Santos. Vasconcelos vòng tay quanh cổ tôi rồi nói với bố tôi:

    - Đừng lo, chúng tôi sẽ chăm lo cậu bé từ đây.

    Tôi mỉm cười, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa cơ thể, nhưng không lâu vì bố tôi đã đến ôm tôi từ biệt:

    - Mọi thứ sẽ ổn thôi con trai. Rồi con sẽ thành công.

    Bố tôi rời khỏi phòng thay quần áo cùng với Waldemar. Họ cùng quay trở về Bauru, chỉ còn lại mình tôi, bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới. Tôi ngồi đấy, nhìn vào cánh cửa khá lâu, cứ chờ xem liệu họ có quay trở lại không. Nhưng thời thơ ấu đã thật sự chấm dứt rồi. 

    VỮNG BƯỚC TRÊN CON ĐƯỜNG ƯỚC MƠ
    Tôi phải thừa nhận: những đêm đầu tiên sau khi tạm biệt bố tôi cô đơn kinh khủng. Tôi ngủ lại ngay trong sân vận động của Santos, trong một căn phòng ngay dưới những khán đài. Mọi người rất dễ thương, nhưng tôi chưa thể xem đấy là nhà mình. Phòng tối quá, không tranh ảnh, không người thân, không cơm mẹ nấu. Tôi mất nhiều đêm dài nghĩ về bố mẹ, anh chị em và bạn bè cùng đá bóng với mình.

    Một buổi sáng nọ, tôi cố trốn về lại Bauru. Tôi tìm được đường ra tận cửa chính, nhưng một quan chức của CLB đã chặn tôi lại. Sabuzinho, tên người ấy, bảo rằng vì tôi quá nhỏ nên cần phải có giấy chứng nhận thì mới được ra ngoài. Tôi nói là đừng lo, tôi ra ngoài về sẽ bổ sung giấy sau.

    Tất nhiên Sabuzinho không tin tôi, ai mà tin được cơ chứ, và ông ấy mang tôi trở lại phòng mình. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi như người đi trong sương mù, không biết đi đâu về đâu. Lớp sương mù ấy chỉ tan đi khi tôi bắt đầu chơi bóng. Santos bảo tôi vẫn còn nhỏ quá để đá cho đội một. Những cầu thủ lớn hơn thường sai tôi đi mua cà phê, thuốc lá và sô đa, giống một cậu bé chạy việc hơn là đồng đội. Nhưng trên sân cỏ họ cũng giúp đỡ tôi nhiều. Không bao lâu, tôi đã theo kịp cường độ tập luyện của họ.

    Rồi trong một trận đấu tập, HLV Lula cử hậu vệ Formiga - một cầu thủ giỏi đã vài lần khoác áo đội tuyển Brazil - theo kèm tôi. Kết quả là tôi lừa qua anh ấy 2 lần và ghi được vài bàn. Lula nói sau trận:

    - Cậu có vẻ siêu đấy nhóc. Tập luyện chăm vào và tộng đồ ăn nữa. Chúa ơi, to lên dùm tôi.

    Việc ấy đâu có gì khó, vì đồ ăn ở Santos đa dạng và ngon hơn ở nhà. Tôi ăn mọi thứ và tập không ngừng. Tôi học karatedo để nhảy lên và tiếp đất cho tốt. Người tôi dần hình thành những múi cơ, đùi tôi to như eo các cô gái và những động tác xử lý bóng ngày một thành thục hơn. Dù chưa nhận ra, nhưng tôi quả là đang tiến rất nhanh trên con đường mơ ước.

    Đêm trước khi đi, mẹ tặng tôi 2 chiếc quần dài mà bà đã may. Đấy là chiếc quần dài đầu tiên trong đời tôi. Trước đó, tôi chạy vòng quanh Bauru trong chiếc quần đùi. “Mẹ biết con sẽ làm cả nhà tự hào, Dico (tên ở nhà của Pele - ND) à”, bà nói. “Nếu con nhớ những gì bố mẹ đã dạy, tránh xa những rắc rối, mọi thứ sẽ ổn thôi”.  
    (Còn nữa)
    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội