Danh hiệu Community Shield vừa giành được đã tiếp thêm niề̀m tin đáng kể̉ cho Arsenal, nhưng để vươn đến đỉnh cao, họ vẫ̃n phải chờ sự xuất hiệ̣n của một viện binh nữa, mộ̣t người đủ sức gia tăng chất thép cho một hàng tiề̀n vệ tuyệt đẹp nhưng lạ̣i khá mong manh. Bạn hãy tưởng tượng Wenger như một cậu bé, các tân binh của Arsenal là những món đồ chơi và cùng thưởng thức câu chuyệ̣n sau.
Wenger trông có vẻ khoái chí. Cậu bé đã có Sanchez, Ospina, Chambers và Debuchy. Bước chân sáo, Wenger giữ chặt những món đồ chơi trên tay mình và cố tình để cho mọi người trầm trồ khi thấy chúng. Nhưng cậu bé dừng lại ở một cửa hàng nọ, mắt dán chặt vào một món đồ chơi đằng sau tấm kính. Cậu vẫn còn tiền rủng rỉnh trong túi. Đấy là tiền mà Arsenal đã hứa cho cậu vì đã trông nom Emirates chu đáo suốt 7 năm qua.
Phía sau tấm kính ấy chính là Pogba, một mẫu đồ chơi mới toanh. Wenger nhìn mà không khép miệng lại được. Món đồ chơi quá đẹp và hấp dẫn. Vài năm trước, Wenger từng có một món đồ chơi tương tự như thế tên là Vieira. Nó đẹp, bền, không bao giờ hỏng, không phải như những món đồ chơi mong manh sau này của Wenger. Pogba làm Wenger chạnh lòng nhớ lại món đồ chơi số một của mình.
Wenger bước vào tiệ̣m, người bán hàng tiế́n đến. Chưa cầ̀n đợi Wenger mở lời, người bán hàng nói ngay: “Thích Pogba rồ̀i phải không? Mộ̣t tuyệ̣t phẩ̉m nhé. Vừa nhậ̣p về̀ từ Turin. Chế tác ở Pháp, gia công ở Manchester, từng được nâng cấ́p ở Italia. Vừa trải qua đợt kiể̉m tra gắt gao ở Brazil và vẫn chạy tốt dù chịu những va đập khủng khiếp từ những đôi chân Honduras”.
Ở Pháp? Vieira, Petit, Pires - những món đồ chơi yêu thích nhấ́t của Wenger - cũng đều ở Pháp cả. Đã quố́c tịch Pháp, lạ̣i còn trẻ nữa chứ, mới 21 tuổ̉i, quá đủ chuẩ̉n. Vấ́n đề duy nhấ́t là giá cả. Mang về̀ đã đắt, chi phí duy trì, bảo dưỡng rõ ràng cũng không rẻ. Chưa kể̉ phụ̣ huynh của Wenger chưa chắc đã vui khi cậ̣u bé rinh thêm mộ̣t món đồ chơi mới nữa về̀ nhà. Họ̣ thích những món đồ chơi an toàn hơn, mộ̣t Khedira hay mộ̣t Schneiderlin chẳng hạn. Chính Wenger đã hứa là sau khi mua Chambers, mình chỉ mua những mó́n đồ chơi đã quen mặt trên thị trường thay vì mộ̣t món đồ chơi mới như Pogba.
Khi Wenger còn chầ̀n chừ thì lạ̣i nghe lời người bán rót vào tai: “Cậ̣u bé biế́t Alex chứ? Alex Ferguson ấ́y, mộ̣t chuyên gia sưu tậ̣p đồ chơi ở phía Bắc. Cậ̣u bé ấ́y cũng từng sở hữu món đồ chơi này. Nhưng Alex không thích chơi với Pogba. Mộ̣t ngày kia, mộ̣t người Italia đi ngang qua Manchester, thấy Pogba nằm lẻ loi trên kệ, bụi bặm bám đầy vì 2 năm không được chăm sóc nên họ đã tiện tay lấy về. Ở Italia, Pogba đã được yêu qúy, nhưng người Italia vẫn chưa phải hàng danh thủ chơi đồ chơi. Tôi thấy cậu mới là người xứng đáng nhất để sở hữu Pogba”.
Wenger thừa biết Alex chứ. Alex có kiế́n thức tuyệ̣t vời về̀ đồ chơi. Alex mà đã chấ́m Pogba, dù không chơi nhiề̀u, thì đấy vẫ̃n phải là mộ̣t tuyệ̣t phẩ̉m. Wenger biế́t mình phải có Pogba, phải có bằng mọ̣i giá, kể̉ cả việ̣c không được mua thêm đồ chơi thêm 7 năm nữa, kể cả việc làm mất lòng người lớn. Bộ sưu tập đồ chơi của Wenger mùa Hè này không thể hoàn thiện nếu không có Pogba. Và trong cuộc so tài đồ chơi mang tên Premier League, Pogba sẽ là món đồ chơi chủ lực của Wenger. Không có nó, cơ hội của cậu bé người Pháp sẽ rất mong manh, như biết bao mùa giải đã qua.