“ Tôi muốn chơi bóng cho Barca mãi mãi…
Nhưng không thể…”
Lời ấy vẫn còn đây trong mắt anh nhòa lệ
Đứa con truyền kỳ của xứ Catalan
Tôi biết thế mà, anh luôn chính là anh
World Cup tại Brazil hay Euro gần kề, khi Tây Ban Nha lụi tàn, đánh mất
Tôi vẫn thấy anh miệt mài trong bất lực
Trong nước mắt thất thần của một ngôi sao
Ma thuật từ chân anh giản dị biết chừng nào
Tôi dõi theo anh trong mỗi lần chạm bóng
Anh là trái tim của Tiqui – taca thần thánh
Của triết lí hào hoa mê hoặc giới túc cầu
Xavi đi rồi anh cô độc biết bao
Từ lúc ấy, ra sân anh mang theo cả linh hồn đội bóng
Ở tuổi 34, thời gian trở thành gánh nặng
Kỳ World cup cuối cùng cho anh viết tên mình
Nhưng dẫu lần này anh không có ngôi vương
Trong trái tim tôi anh là huyền thoại sống
Tôi chẳng thể nào quên khi trận đấu vãn rồi, anh ngồi một mình đến sáng
Trong ngày cuối cùng từ giã Nou camp…
“ Tôi muốn chơi bóng cho Barca…”. Sao nghe cứ chạnh lòng
Anh đã bỏ cả Châu Âu vì không muốn đối đầu với nơi anh từng gắn bó
World Cup lần này, lần sau và sau nữa
Khi anh đi rồi tôi mãi mãi nhớ anh…