Từ bỏ sơ đồ 4-3-3 truyền thống, chuyển sang sơ đồ 5-3-2, đấy đã là chuyện quá lạ. Càng lạ hơn nữa khi cách chơi mới mẻ của Hà Lan tại World Cup này lại có hiệu quả tuyệt vời. Họ vẫn ghi bàn nhiều nhất giải.
Họ lại phòng thủ chắc chắn, ít ra là đáng tin cậy hơn khối đội mạnh khác! Do đều xuất thân từ Feyenoord và Ajax, hàng thủ 5 người gồm các trung vệ Stefan De Vrij, Ron Vlaar, Bruno Martins Indi và các hậu vệ cánh Daryl Janmaat, Daley Blind chơi rất ăn ý. Khi các trung vệ dâng cao, họ vẫn là một khối chắc chắn, làm giảm không gian thi đấu của hàng công đối phương.
Và khi khoảng không gian “hợp lệ” của đối phương bị thu hẹp thì Blind và Janmaat không phải di chuyển quá nhiều. Từ đó, cả hai trung vệ Hà Lan đều dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ thoạt trông tưởng rất nặng nề: quán xuyến cả hai hành lang, cả trong tấn công lẫn trong phòng ngự.
Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà HLV Van Gaal giữ nguyên các ngôi sao tấn công Wesley Sneijder, Arjen Robben, Robin van Persie trong khi ông lại sử dụng toàn bộ các gương mặt mới cho hệ thống phòng thủ. Sự “thay máu” trong đội tuyển Hà Lan rõ ràng là có hệ thống.
Cách dùng người của Van Gaal tại World Cup này một mặt vẫn đảo bảm được yếu tố sáng tạo, lắt léo trong tấn công, mặt khác lại cải tổ được cả một hệ thống phòng ngự.