Cũng phải nhắc lại, sau pha trả bóng sai địa chỉ của một tiền vệ đội bạn từ giữa sân, Phang - tiền đạo xã tôi lao xuống đón bóng bật ra và bay ngang cầu môn. Phang, nổi tiếng vì đôi chân "củi" nhưng sút rất mạnh, chịu húc, bào, ủi... Ở pha bóng này tưởng chừng Phang đã ghi bàn, ai dè Phang lại "phang" vào giò khiến hậu vệ đến thẳng trạm xá .
Đối thủ nằm vật trên sân nhưng Phang "ngó lơ" vì cho rằng đấy là pha bóng anh nắm thế chủ động. Lãnh đạo và ban huấn luyện đội bóng của xã tôi cũng chẳng có ý kiến gì, thậm chí có mấy ông còn bảo: "Chắc nó chẳng sao đâu, mà quân mình có sai đâu. Kệ đi!".
Vài ngày trôi qua, lãnh đạo bên kia gọi điện sang phàn nàn: "Các ông thật vô cảm, quân tui bị gãy chân mà chẳng được lời hỏi thăm, nói gì đến cân đường hộp sữa. Ấy vậy mà lần trước quân ông không may bị chấn thương khi đá với làng Cải, các ông kiện cáo, ăn vạ, đòi bồi thường... giờ thì im thin thít là sao".
Lãnh đạo đội bóng xã tôi thấy thế liền đáp trả: "Va chạm trong bóng đá là điều bình thường, sao ông cứ xoắn bọn tui thế! Mà lỗi suy cho cùng là do quả bóng, nó mới, nó lạng nên không may sút hụt lại trúng vào giò quân ông thôi. Thôi khó quá thì bỏ qua đi, nói qua nói lại mích lòng nhau".
Lãnh đạo xã bên nghe thế liền đáp: "Các ông nói hay quá, nó còn vợ còn sự nghiệp nữa bóng đá còn tình người chứ đâu chỉ có thắng thua".
Đến đây lãnh đạo đội bóng xã tôi đuối “lý” nên đành phải xách cam quýt sang đi thăm cầu thủ của xã bạn!
* Bài viết thuộc mục thư giãn