Hỏi “khí không phải”: có bao nhiêu khán giả trung lập sau đó trở thành “tifosi ruột” của Inter? Nếu cổ vũ Inter ngay sau scandal Calciopoli 2006, thì gần như chắc chắn sẽ được đảm bảo niềm vui chiến thắng, giống như niềm vui của “fan phong trào” M.U trong kỷ nguyên Alex Ferguson! Với Juventus, đấy mới là chi tiết đáng bực bội, khó chịu nhất. Nhưng, dù muốn hay không, họ vẫn cứ phải nhìn vào chiếc gai ấy.
Juventus phải lập tức tuyên bố về một kế hoạch mới, một khát vọng mới, khi họ trở lại Serie A là vì vậy. Trở lại là chuyện đương nhiên. Giành lại chỗ đứng trên bục vinh quang cũng là chuyện đương nhiên nốt. Nhưng Juventus phải thực hiện những kế hoạch ấy một cách thuyết phục. Juventus trở lại không chỉ để giành lại ngôi đầu ở Serie A mà còn để gầy dựng lại uy tín của một trong những tên tuổi lớn nhất trong làng bóng châu Âu.
Khát vọng của Juventus là chứng tỏ đẳng cấp vĩnh cửu của họ - vượt xa những thành công nhờ vào thời thế, may mắn, tình huống hoặc phong độ ngẫu nhiên.
Biệt danh của Juventus là “Bà đầm già”, nhưng đội bóng này lại giống như một con sư tử bị tổn thương - nó sẽ trở nên hung dữ hơn, nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn. Ngày xưa, M.U trở lại sau thảm họa Munich và đoạt Cúp C1 châu Âu trong vòng 10 năm. Real Madrid mờ nhạt suốt 30 năm, phải chứng kiến châu Âu ca ngợi “Dream Team” Barcelona của Johan Cruyff.
Real mang tiếng là họ không thể vô địch châu Âu lần nữa khi không còn được hậu thuẫn bởi nhà độc tài Franco. Rút cuộc, sau bao cay đắng, nhẫn nhịn, Real cũng đã trở lại. Họ gây dựng không chỉ một mà là nhiều phiên bản Galacticos khác nhau. Họ bổ sung vào 6 chiếc Cúp C1 “thời Franco” bằng 5 chức vô địch Champions League “thời bóng đá hiện đại”.
Nhìn xa hơn chút nữa vào lịch sử bóng đá châu Âu, chúng ta thấy cả Bayern Munich trong bức tranh này. Đội bóng bao trùm tất cả trong làng bóng Đức là đội bóng không được mời khi người ta thành lập giải Bundesliga năm 1963. Bayern phải tự tìm đường vươn lên và mãi đến năm 1969, Hùm xám mới lần đầu vô địch giải đấu mà bây giờ họ đang giữ 26 danh hiệu vô địch trong 52 mùa bóng tham dự!
Chẳng cần phải có Miralem Pjanic hoặc Gonzalo Higuain, Juventus vẫn là ứng cử viên vô địch số 1 ở Serie A mùa tới. Cũng không thể nói Juventus chưa đủ đẳng cấp tranh ngôi vô địch Champions League với các siêu CLB như Bayern, Real, Barca (bất quá, đấy chỉ là đề tài tranh cãi). Nhưng Juventus “phải có” cả Pjanic lẫn Higuain vì đấy mới là chi tiết nói lên quyền lực tối thượng của Bà đầm già.
Người ta càng cố chứng minh Higuain không đáng giá đến gần 100 triệu euro, thì điều đó càng khẳng định tư cách “siêu CLB” của Juventus. Ở Serie A, nhất là Serie A trong giai đoạn thoái trào, chỉ Juventus mới có khả năng “hễ muốn là được”. Chính Juventus có nhu cầu “trả thật nhiều tiền” như thế!
Juventus ở Serie A rất giống M.U ở Premier League, dù M.U hiện không có vé dự Champions League. Niềm kiêu hãnh của M.U không thể hiện ở những danh hiệu hoặc thứ hạng cụ thể, mà ở khả năng chi tiền cho bản hợp đồng điên rồ mang tên Paul Pogba. Giá trị thực của Pogba không tương xứng với giá chuyển nhượng? Phải thế, thiên hạ mới hiểu rõ hơn về “khái niệm M.U” chứ!
Giả sử họ chỉ có giá khoảng 30 triệu euro, có khi Higuain cứ ở lại Napoli và Pogba chỉ lo tập trung vào chuyện chuyên môn ở Juventus. Khi ấy, các “siêu CLB” sẽ tìm siêu sao đình đám khác để thể hiện đẳng cấp lớn của mình.