Công Phượng nói với tôi, từ lâu lắm rồi anh không đọc và nghe những thông tin nói về bản thân. Một thói quen mà Phượng đã phải “tập” làm quen để đi qua những áp lực thường xuyên trong cuộc sống đời thường lẫn bóng đá. Cái thứ mà Phượng phải tập là “3 không”: Không nghe, không thấy và không nhìn… Thành thử đôi khi ra sân Phượng trông có vẻ vô ưu. Thậm chí, anh chơi bóng như một cậu bé từ những ngày đầu mới gắn với nghiệp bóng đá.
Người ta đã nói quá nhiều về Công Phượng. Lúc hay Phượng bay tít lên mây và khi dở, có cảm tưởng, anh như rơi xuống vực sâu với những ngôn từ chạm đáy. Một câu chuyện đã được bàn tán trong những ngày qua, liệu BHL U22 Việt Nam có tiếp tục trao chiếc băng đội trưởng cho Phượng hay là chọn một người khác. Chẳng hạn đó là Lương Xuân Trường, người được cho là đáp ứng được tất cả những phẩm chất của một thủ lĩnh…
Thực ra, vấn đề của Công Phượng bây giờ không phải có được mang chiếc băng đội trưởng trên tay hay không. Vấn đề của Công Phượng là ghi bàn và đóng góp chung vào thành tích của đội tuyển. HLV Hữu Thắng có thể sẽ vẫn đặt trọn niềm tin vào cậu học trò đồng hương bởi suy cho cùng, Phượng vẫn là cầu thủ đáng xem. Nhà cầm quân người Nghệ An tin rồi Phượng sẽ tỏa sáng. Tuy nhiên, để làm được điều đó, Phượng phải vượt qua được áp lực như ông nói là rất lớn từ dưới truyền thông và dư luận.
Hơn một lần Hữu Thắng thiết tha đề nghị mọi người hãy để cho Công Phượng bình thường, bởi anh cũng chỉ như bao cầu thủ khác. Có lẽ đã đến lúc, chúng ta để Phượng lại vị trí như những đồng nghiệp. Nghĩa là hãy ứng xử đúng mực thay vì biến mọi “từ khóa” về Công Phượng trở thành một sản phẩm câu khách. Bảo vệ Công Phương bây giờ cũng là một sự đầu tư cho tương lai!