Tottenham giờ đây đã thực sự là một đội bóng “kiểu Mourinho”. Họ chấp nhận nhường hẳn quyền kiểm soát bóng cho đối thủ (từng có những quãng thời gian không ngắn họ cầm bóng dưới 15%), kéo đối thủ tiến sâu về phần sân của mình, trước khi khai thác khoảng trống mênh mông phía sau. Đó không phải một lựa chọn hèn nhát. Ngược lại, phải dũng cảm lắm mới dám chọn lối chơi đó. Không phải ai cũng đủ bản lĩnh đứng nhìn đội bóng của mình chịu hết đợt tấn công này tới đợt tấn công khác.
Nhưng Mourinho chịu được. Và Tottenham cũng chịu được. Gặp Man City, Chelsea rồi Arsenal mà không để thủng lưới bàn nào là điều mà không mấy đội bóng làm được vào lúc này. Tottenham đang có một hệ thống phòng ngự quá ổn, và trong hệ thống ấy đặc biệt nổi lên vai trò của cặp tiền vệ phòng ngự Pierre-Emile Hojbjerg và Moussa Sissoko, những người có thể bịt vào mọi lỗ hổng trước khi chúng xuất hiện. Không chỉ thế, Hojbjerg còn là một nhà tổ chức, trong khi Sissoko rất mạnh trong những tình huống băng lên khi phản công.
Hệ thống phòng ngự của Tottenham, vì thế, như một nền bê-tông có thể... đàn hồi. Vừa vững vàng trước mọi khoan đục. Vừa là bệ phóng cho những đợt phản công chết chóc.