Sau 111 năm, 3 tháng, 17 ngày, với hơn 150.000 trận đấu đã diễn ra, lần đầu tiên giải vô địch Anh chứng kiến một đội hình xuất phát hoàn toàn không có cầu thủ nào người Anh.
Tác giả của đội hình Chelsea hôm ấy cũng là một HLV không phải người Anh (Gianluca Vialli). Bóng đá quả đã mãi mãi thay đổi kể từ cái sự kiện mà báo chí Anh mô tả bằng một câu thơ của WB Yeats, “một vẻ đẹp khủng khiếp vừa ra đời”.
Trong làng bóng Anh, cứ phải xem Chelsea là một hình mẫu tiêu biểu về những gì liên quan đến yếu tố “nước ngoài”. Chẳng cần nói thêm về những thay đổi lớn kể từ khi tỷ phú Nga Roman Abramovich trở thành ông chủ của đội bóng này. Kỳ thực, Chelsea đã là đội bóng “ngoại hóa” từ nhiều năm trước khi Abramovich xuất hiện, như vừa nêu.
Trong kỷ nguyên hiện đại, mọi chiến tích của Chelsea trên sân cỏ châu Âu đều gắn liền với những ngôi sao nước ngoài. Gianfranco Zola ghi bàn quyết định và là cầu thủ xuất sắc nhất trận chung kết, giúp Chelsea đoạt cúp C2 châu Âu năm 1998. Tương tự là Didier Drogba trong trận chung kết Champions League 2012.
Rồi đến Branislav Ivanovic trong trận chung kết Europa League 2013 - thời điểm Chelsea gia nhập hàng ngũ hiếm hoi các đội có đủ 3 cúp châu Âu. Cuối mùa vừa qua, khi Chelsea lại vô địch Europa League lần nữa, cầu thủ ghi bàn và xuất sắc nhất trận chung kết là Eden Hazard.
Bây giờ, Chelsea lại trở thành một hiện tượng thú vị ở Premier League: đấy là đội “Anh nhất” trong hàng ngũ “Big Six”. Đặc điểm Anh của Chelsea không chỉ đơn giản nằm ở quốc tịch Anh của Mason Mount, Tammy Abraham hoặc Fikayo Tomori. Chi tiết quan trọng nhất: đấy là những cầu thủ do chính Chelsea đào tạo.
Điều này thì ngay cả Frank Lampard khi còn chơi bóng cũng không có được. Hồi Chelsea vô địch Champions League 2012, có 4 cầu thủ người Anh trong đội hình, nhưng đấy đều là những tài năng được đào tạo ở nơi khác. Đó là Lampard (sản phẩm của “lò trẻ” West Ham), Ashley Cole (Arsenal), Gary Cahill (Aston Villa), Ryan Bertrand (Gillingham).
Sắp đến, khi những trường hợp đang chấn thương đều bình phục, Chelsea có thể đưa ra sân cùng lúc đến 7 cầu thủ có mác “lò trẻ Chelsea”. Ngoài Tomori, Mount, Abraham, trong tay HLV Lampard còn có Ruben Loftus-Cheek, Reece James, Callum Hudson-Odoi. Ai nữa? Lạ thay, có thể tính luôn hậu vệ Andreas Christensen - tuyển thủ Đan Mạch, gia nhập lò trẻ Chelsea lúc 16 tuổi!
Vâng, hãy trở lại với bản chất “ngoại” của Chelsea: ngay cả cầu thủ vươn lên từ “lò trẻ” Chelsea hóa ra cũng là tài năng được mua từ nơi khác (Brondby). Cần nhắc một điều: sở dĩ có tình trạng tận dụng “cây nhà lá vườn” như hiện nay là vì Chelsea đang bị cấm chuyển nhượng. Họ bị cấm vì vi phạm quy chế của FIFA trong việc mua tài năng trẻ từ nước ngoài.
Và lệnh cấm kỳ này trở nên nghiêm trọng (không có hy vọng kháng án thành công) là vì Chelsea tái phạm, chứ không phải vi phạm lần đầu. Đại khái: trừ vài trường hợp ngoại lệ có hướng dẫn cụ thể, FIFA cấm hoặc hạn chế thời gian hợp đồng đối với những vụ chuyển nhượng cầu thủ dưới 18 tuổi, từ nước này sang nước khác. Chelsea lách luật thành công để có Christensen, nhưng trong vụ khác thì họ thất bại và bị phạt, thế thôi.
Bản chất “ngoại hóa” của Chelsea là như vậy rồi. Cho nên, hãy tranh thủ xem một “Chelsea làm bằng Chelsea”, rất hay và cũng rất hy hữu, trong mùa bóng này. Xem nhanh còn kịp, trước khi hình phạt của FIFA hết hiệu lực và Chelsea lại thoải mái chuyển nhượng.