Chelsea hơn về thực lực, tham vọng, phong độ, lại có ưu thế sân nhà. Chẳng có gì lạ khi họ chơi thiên về công, đá để thắng. Thế còn Arsenal - đội bóng mà khán giả Stamford Bridge chế nhạo bằng cách hô vang câu hỏi: “Các anh ở đâu trong đêm thứ Năm” (ý nói đối phương chỉ đủ tư cách dự Europa League)? Họ cũng chơi thiên về công. Hoặc ít ra, thái độ của Arsenal trong cách tiếp cận trận đấu là tấn công sòng phẳng chứ không hề chủ trương cầu hòa.
Vấn đề là ở chỗ, đôi khi lối chơi thiên về tấn công lại chẳng liên quan gì tới khả năng ghi bàn hoặc số lượng bàn thắng. “Tỷ số” sút cầu môn ở hiệp 1, khá lạ lùng, là 10-4 nghiêng về Arsenal. Càng lạ hơn, khi số liệu của hiệp 2 lại là 9-1 nghiêng về Chelsea. Những con số quá chênh lệch ấy hóa ra... chẳng nói lên điều gì.
Arsenal tuy cũng đáng khen nhưng không đến mức vượt trội như sự thể hiện của “tỷ số dứt điểm” trong hiệp 1. Cũng có thể nói vậy về Chelsea trong hiệp 2, với số lần bắn phá nhiều... gấp 9 lần đối phương. Đôi bên rời sân với kết quả hòa không bàn thắng. Chelsea bị Man City bỏ lại phía sau với cách biệt rõ ràng 3 điểm trên bảng xếp hạng. Arsenal càng bị bỏ xa.
Về nguyên tắc, một đội yếu có thể không thua đối thủ trên tài nếu họ biết cách phòng thủ kín kẽ, và đấy đơn giản là vấn đề chiến thuật, là kỷ luật, là sự tập luyện đến mức nhuần nhuyễn các tình huống bọc lót, che chắn. Nói nôm na thì phá hoặc ngăn quả bóng bay vào lưới khi nào cũng dễ hơn việc đưa bóng vào lưới. Muốn ghi bàn, muốn thắng, phải có tài năng.
Đấy là việc mà cả Chelsea lẫn Arsenal đều không làm được, trong trận derby London đặc biệt quan trọng tối qua. Họ đều không thắng được nhau, hơn là họ không thua nhau. Đấy là chỗ thất vọng cho cả hai phía.
Nguyên nhân nằm ở “đẳng cấp vĩnh cửu” hay “phong độ nhất thời”, khi cả Chelsea lẫn Arsenal đều muốn nhưng không ghi được bàn thắng? Tất nhiên, trước tiên vẫn phải mượn câu trả lời muôn thuở: bóng đá là vậy. Aaron Ramsey (Arsenal) kém may mắn với pha dứt điểm dội cột.
Pedro không khai thác được cơ hội tốt nhất cho Chelsea có lẽ vì anh vẫn chưa rũ bỏ được sự đau đớn trong cú va chạm chỉ hơn 1 phút trước đó. Hoặc Alexandre Lacazette sút vọt xà từ cự ly chỉ vài mét trước khung thành có lẽ vì chính anh cũng quá bất ngờ với cơ hội tốt đến từ cú sút dội cột của đồng đội Ramsey.
Nhưng nếu bỏ qua những sự liệt kê chi li như thế, cứ phải thấy rằng Arsenal và Chelsea đêm qua không thể ghi bàn vì chẳng phải cứ muốn chơi thiên về công thì sẽ có bàn thắng. Tài năng sẵn có của Alexis Sanchez vẫn chưa kết tinh trở lại khi mà tinh thần của anh chắc chắn không còn như cũ, sau những vấn đề của mùa chuyển nhượng.
Tài năng của Eden Hazard lại đang sứt mẻ, khi anh chưa hoàn toàn khôi phục phong độ. Cesc Fabregas chỉ còn phảng phất chút hương xưa. Alvaro Morata thì không có đủ... tài năng xung quanh để hỗ trợ sở trường chơi bóng bằng đầu của anh.
Có thể “vớt vát” rằng Chelsea và Arsenal đã thành công trong việc vô hiệu hóa khả năng ghi bàn của nhau? Không thuyết phục. Đấy không phải là trận đấu mà đôi bên tích cực pressing, phòng thủ từ xa. Thế trận tương đối cởi mở, rất phù hợp với đặc điểm cống hiến thường thấy trên sân cỏ Anh. Vậy mà... Chắc rằng sẽ rất khó chịu nếu Arsene Wenger hoặc Antonio Conte tình cờ xem lại các trận đấu gần đây của Manchester City!
Chelsea 0-0 Arsenal