Bây giờ, trong tư cách ông chủ, tỷ phú Abramovich được chứng kiến lần đầu cảnh Chelsea của ông thua 2 trận liền ở Ngoại hạng Anh, đều với cách biệt 3 bàn.
Chelsea thua ai hồi giữa thập kỷ 1990? Đó là M.U (1-4), đội chiếm ngôi vô địch vào cuối mùa bóng. Và ĐKVĐ Blackburn (0-3). Bây giờ, đội bóng do Antonio Conte huấn luyện thua Bournemouth (0-3) và Watford (1-4). Lúc Chelsea vô địch Premier League 2014/15, Watford còn đang chơi bóng ở Championship, trong mùa thứ 8 liên tiếp. Và đấy cũng là lúc Bournemouth chưa bao giờ biết sân cỏ Premier League dày mỏng thế nào.
Rõ ràng, hai trận thảm bại liên tiếp vừa qua “thảm” hơn rất nhiều so với cột mốc 1995. Nhiều người cho rằng Conte đã tỏ ra “bất cần” trong những ngày này. Kỳ thực, Bournemouth và Watford mới đúng là những đội không có mục tiêu tranh chấp trong 2 trận đấu vừa qua. Ở đẳng cấp của mình, họ không thể mơ mộng về các suất dự Europa League hay Champions League. Họ cũng không phải quá lo về nguy cơ rớt hạng trong mùa bóng này. Đối thủ thật sự của Bournemouth và Watford là những đội bóng từ khu giữa bảng trở xuống, chứ không phải đội ĐKVĐ Chelsea, trong hàng ngũ Big Six.
Chelsea không chỉ thua Watford lần đầu trong gần 20 năm nay, ở bất cứ trận địa nào. Họ còn thua về hình ảnh. Khi Eden Hazard gỡ 1-1 ở phút 82, giới bình luận cho rằng đấy là bàn gỡ không xứng đáng, xét trên thế trận. Còn khi Watford ghi liền 3 bàn trong những phút chót, người ta lại cho rằng đấy là kết quả xứng đáng. Đội bóng của Abramovich rời sân chỉ với 10 người, do Tiemoue Bakayoko bị đuổi ngay từ hiệp 1.
Ngôi sao vừa được tăng cường trước mùa bóng này gây thất vọng đến nỗi giới hâm mộ Chelsea phải tự an ủi: có thể mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn khi Bakayoko rời sân ở phút 30. Đấy tất nhiên chỉ là khía cạnh tếu táo (dù không hẳn đã vô lý). Khía cạnh nghiêm túc: Chelsea hiện đã nhận 7 thẻ đỏ ở Premier League mùa này. Đội đứng gần nhất trong thống kê này chỉ có 5 chiếc. Và Chelsea đã thua nhiều hơn tổng số trận thua của họ trong mùa bóng trước.
Tóm lại, Chelsea không chỉ thua trong 1-2 trận đấu, cũng không chỉ thất bại về kết quả hoặc hình ảnh. Có vẻ như mọi chuyện đều đang rơi vào tình trạng hỗn loạn, mất kiểm soát. Không ai không thấy. Vấn đề đặt ra: thấy... để làm gì? Rồi sao nữa?
Conte bảo ông vẫn đang bình thản làm việc. Chẳng hề có áp lực nào. Nếu cảm thấy mọi chuyện không ổn, giới lãnh đạo Chelsea cứ việc... chọn phương án khác (nghĩa là sa thải Conte). Hoàn toàn có lý. Giờ phải làm gì - đấy là việc của Chelsea, không phải của Conte. Còn nếu Chelsea... không làm gì? Đội chót bảng West Brom sẽ là tác giả của cú bất ngờ động trời tiếp theo?
Trái đất vẫn quay. Lò trẻ Chelsea vẫn tự hào giới thiệu với ông chủ Abramovich sản phẩm của họ, khi có dịp. “Người đàn bà thép” Marina Granovskaia vẫn sẽ lạnh lùng nhắc các giám đốc xung quanh, rằng Chelsea là một công ty chứ không chỉ là đội bóng. Chelsea chuyển nhượng cầu thủ còn vì mục tiêu kinh tế, chứ không chỉ là chuyên môn.
Phải làm gì với Conte, đấy cũng là vì vấn đề kinh tế, hơn là chuyên môn. Chelsea có thể sa thải Conte bất cứ lúc nào. Thậm chí họ không cần nhớ đến sự hiện diện của ông. Vấn đề chỉ là chọn người kế vị, sao cho... kinh tế. Và với Conte, đấy cũng chẳng phải là điều mà ông bận tâm.