Thất bại 0-6 trước Man City đã đẩy Chelsea vào tình trạng không còn chỗ để chê nữa, bởi thiên hạ đã chỉ ra không biết bao nhiêu nhược điểm, như thể đội bóng của HLV Maurizio Sarri rớt hạng đến nơi. Bây giờ mà tìm ra chỗ tích cực trong chuỗi trận gần đây của Chelsea, đấy mới là chuyện khó.
Thắng, thua là chuyện bình thường, và tất nhiên không thể có ngoại lệ nào cho HLV Sarri. Dù sao đi nữa, tình trạng trớ trêu hiện nay của HLV Sarri - chỉ mất chứ chẳng được gì, trước một trận đấu mà cơ hội chiến thắng đang chia đều cho hai phía - dường như đang gợi lên một đặc điểm bao trùm Chelsea trong kỷ nguyên Roman Abramovich.
Khi chiến thắng (đoạt danh hiệu cụ thể), Chelsea cũng chẳng bao giờ có hy vọng thiết lập một “đế chế”, không mở ra được một thời kỳ thống trị. Còn khi thất bại (không có danh hiệu), đấy luôn là một Chelsea khủng hoảng về mọi mặt. Vì sao như vậy?
Mọi HLV từng đưa Chelsea lên ngôi vô địch đều phải ra đi không lâu sau đó. Lấy đâu ra một “thời kỳ thống trị” với cách dùng người như thế? Kết quả nhãn tiền chẳng biết có làm cho người phụ nữ đầy quyền lực Marina Granovskaia nghĩ ngợi về hiệu quả công việc của chính mình hay không.
Với vai trò Giám đốc Chelsea, Granovskaia là nhân vật có tiếng nói quyết định trong việc sa thải HLV vô địch Antonio Conte và rước về một Maurizio Sarri chưa bao giờ có danh hiệu gì. Chelsea tan nát vì Sarri ư? Tất cả những chỗ dở trong cách huấn luyện của Sarri mà thiên hạ đang phân tích, nếu đúng, thì đấy lại là cơ sở dẫn đến kết luận: trước tiên, đấy là vì những quyết định sai lầm ở tầm cao hơn của Granovskaia.
Người phụ nữ ấy hiện đang ở đâu, làm gì? Và cả Abramovich nữa. Ông ta đang ở đâu, làm gì trong những ngày này?
Ở một khía cạnh nào đó, cứ xem Chelsea là món đồ chơi của Abramovich. Và tỷ phú này không có trách nhiệm trình bày xem ông ta đang làm gì với món đồ chơi của mình. Granovskaia cũng vậy. Bà ta làm việc cho Abramovich, và không nhất thiết phải giải thích với ai về công việc của mình. Tất nhiên. Nhưng đừng bảo Chelsea tầm thường vì bất cứ nguyên nhân gì lớn hơn là vì cái thú đuổi người trịch thượng của Abramovich và cách làm việc không cần biết quả bóng có mấy múi của người phụ nữ Granovskaia.
Với cách làm việc như thế, Chelsea sẽ mãi mãi tầm thường (trong đẳng cấp các đội giàu mạnh), kể cả trong những lúc họ vừa đăng quang - chứ khoan nói đến những lúc thất bại.
Ngoài Eden Hazard, thật khó hình dung đội bóng của tỷ phú Abramovich lại có lực lượng quá tầm thường như hiện nay. Jorginho là cầu thủ đáng kể duy nhất mà Sarri tuyển mộ, chủ yếu chỉ vì họ đã là thầy trò của nhau. Không dám nói chắc là người hâm mộ trung bình nào cũng biết Jorginho trước khi anh này gia nhập Chelsea. Các trung phong đều coi như “vứt đi”, đến nỗi Chelsea phải cấp tốc rước Higuain trong đợt chuyển nhượng giữa mùa. Mà tóm lại, cái tên Higuain cũng chỉ nhàn nhạt, như Pedro, Willian, Cesar Azpilicueta, Marcos Alonso. Cỡ Ross Barkley, Mateo Kovacic càng nhạt nhòa hơn.
Nhìn vào lực lượng các đội mạnh trong nhóm “Big Six”, chẳng có đội nào già nua và cũ kỹ như Chelsea. Đấy đâu phải là việc của Sarri. Việc của Granovskaia đấy chứ. Và, nếu như “món đồ chơi Chelsea” có hình ảnh bên ngoài như thế thì đấy cũng là do ông chủ Abramovich muốn như thế đấy chứ.
Sarri có thể qua hoặc không qua được cơn khủng hoảng này. Nhưng tương lai của Chelsea thì, ai huấn luyện cũng thế thôi!