1. Materazzi, Simeone, hoặc Costa “đáng ghét” hay đấy là những cầu thủ thông minh, cần thiết cho đội bóng của mình? Không có câu trả lời đúng hoặc sai, vì đây là vấn đề quan điểm, mà quan điểm ở đây còn tùy vào trường phái nữa. Bóng đá, hay bất kỳ lĩnh vực nào khác trong cuộc sống, nên được điều hành theo luật hơn là theo quan điểm. Thật ra, người ta cũng đã chừa khá nhiều chỗ trong luật cho quan điểm rồi. Thế nào là “tôn trọng đối thủ”? Đâu là ranh giới giữa sự tranh chấp quyết liệt với việc cố ý phạm lỗi? Làm sao phân biệt tình huống vô tình hoặc cố tình để bóng chạm tay? Câu trả lời nằm ở suy nghĩ riêng của mỗi trọng tài, cụ thể hơn là ở luật, từ đó mới có câu nói “điên rồ”: trọng tài là vua sân cỏ.
Diego Costa: Chơi xấu đã thành thương hiệu |
---|
NỘI DUNG SẼ XUẤT HIỆN TẠI ĐÂY Độ cao sẽ thay đổi tùy theo nội dung đã xuất bản |
Diego Costa có thể lĩnh thẻ vàng hoặc thẻ đỏ từ trước khi anh đạt mục tiêu gây hấn, làm cho đối phương trả giá bằng cách phản ứng thiếu suy nghĩ. Anh cũng có thể nhận hình phạt sau khi giới điều hành mổ xẻ lại băng ghi hình các tình huống quan trọng... Mở rộng vấn đề: mẫu cầu thủ thích dùng tiểu xảo để hưởng lợi trên sân khi nào cũng phải chấp nhận rủi ro, có thể phải lãnh hậu quả nặng nề. Vậy thì, HLV Arsene Wenger còn kêu ca gì nữa, khi Costa “giở quẻ” nhưng quyền quyết định trong mọi tình huống thuộc về trọng tài Mike Dean chứ không phải ở Costa?
2. Mỗi khi xảy ra tranh cãi như vụ Costa vừa rồi, thì chuyện đáng bàn thật ra lại nằm ở những thành phần liên quan hơn là bản thân “đương sự”. Dù đáng thông cảm đi nữa thì Gabriel Paulista, cũng như Zidane hoặc Beckham trước đây, đều phải bị đuổi vì hành động thiếu suy nghĩ. Họ đáng bị xem là kém, ở một mức độ hoặc trong khía cạnh nào đó. Nếu ai cũng dễ dàng bị xỏ mũi như họ thì chẳng lẽ đối phương luôn bị đuổi sạch trong các trận đấu có Simeone, Materazzi, hoặc Costa? Dĩ nhiên, không nên cổ súy những hành vi của Costa. Nhưng thật ra, những cầu thủ “thuộc dạng Diego Costa” đã luôn chấp nhận rủi ro khi “mưu mô thất bại” rồi, như đã nêu trên.
Các cầu thủ Arsenal bị mắc bẫy của Costa
Đấy chính là sự công bằng. Luis Suarez cũng là hình mẫu “đáng ghét” trong mắt không ít khán giả trung lập. Vậy thì, cũng nên tiện thể nhắc lại cái nhìn sai lệch của giới hâm mộ trung lập về Suarez, khi anh cố tình dùng tay chơi bóng để ngăn bàn thua tại World Cup 2010. Suarez không “ăn gian”. Anh cản một bàn thua cho đội nhà và hiên ngang nhận mọi hình phạt. Anh chấp nhận bị đuổi, chấp nhận phạt đền, chấp nhận án treo giò tiếp theo... Tóm lại, anh đã chấp nhận mọi cái giá phải trả để đạt mục đích. Suarez hiểu luật và đúng luật đấy chứ! Chuyện quá công bằng đấy chứ! Còn đối phương vẫn thất bại thì hoàn toàn là do họ kém. Arsenal thua Chelsea trước tiên vì họ kém. Đối phương đã phải chấp nhận xác suất... chỉ còn 10 người. Vậy mà rút cuộc, đội còn 10 người (sau đó chỉ còn 9) lại chính là Arsenal!
Bóng đá CẦN CÓ hay KHÔNG NÊN CÓ loại cầu thủ như Diego Costa? Đấy là câu hỏi... vô nghĩa. Bóng đá vốn LUÔN CÓ những cầu thủ như thế. Đối phó thế nào là việc của các thành phần liên quan. Chuyện thắng, thua cũng từ đó mà ra.