Năm 1969, khi tiền vệ huyền thoại Gianni Rivera giành Quả bóng vàng châu Âu, Đức chưa từng có ai đoạt danh hiệu này. Song kể từ sau kỷ nguyên Rivera, người Italia lép vế hoàn toàn người Đức trong việc sản sinh ra những siêu tiền vệ. Ở kỷ nguyên hoàng kim của Serie A, Lothar Matthaeus được Inter ưu ái chiêu mộ dù lúc ấy mỗi CLB Serie A chỉ được phép đăng ký 3 cầu thủ ngoại. Đây cũng là gương mặt tiêu biểu bậc nhất khi nói về các ngôi sao tiền vệ của ĐT Đức. Sau Matthaeus, bóng đá Đức vẫn còn sản sinh ra những Thomas Hassler, Andreas Moeller, Michael Ballack hay gần nhất là Mesut Oezil và Toni Kroos.
Trong thời gian đó, trừ Andrea Pirlo, Italia không có những cái tên tạo ra ảnh hưởng lớn lên bóng đá châu Âu. Marco Tardelli tại Espana 1982, Dino Baggio tại USA 1994 đều là những tiền vệ bình thường bỗng hóa phi thường tại giải đấu đó. Simone Perotta, Gennaro Gattuso, Claudio Marchisio, Daniele De Rossi... dù có muốn cũng khó mà gán danh xưng “siêu tiền vệ”. Song những tiền-vệ-bình-thường đó khi đặt vào tập thể Italia đúng hoàn cảnh sẽ lột xác thành các ngôi sao cực khó bị đánh bại.
Tại tứ kết EURO 2016, Italia vốn đã đuối hơn, lại mất tất cả các tiền vệ tốt nhất (Marco Verratti, Marchisio, De Rossi và Thiago Motta). Tuy nhiên, những cái tên xoàng xĩnh Emanuele Giaccherini, Marco Parolo, Stefano Sturaro đã quần thảo các đồng nghiệp kiêu binh Oezil, Kroos, Khedira của người Đức đến toát mồ hôi hột. Bởi vậy mới nói dù các tiền vệ của Đức và Italia không hề tương xứng về tài năng, nhưng trong 90 phút cụ thể, cuộc chiến tại khu trung tuyến sẽ rất cân sức.
Tiền vệ Đức trội hơn ở Champions League Nếu lấy Champions League làm thước đo đánh giá các tiền vệ, người Đức nhỉnh hơn khi cả 4 tiền vệ trung tâm là Max Meyer, Julian Weigl, Ilkay Guendogan và Leon Goretzka đều từng đá Champions League. Trái lại, ngoài De Rossi và Verratti, 4 tiền vệ trung tâm còn lại của Italia đều chưa từng hít thở bầu không khí Champions League. |