Các cầu thủ khóc. HLV trưởng Bruno Garcia Formoso không giấu nổi sự xúc động. Giám đốc kỹ thuật Ngô Lê Bằng cũng đổ lệ. Những bà con Việt kiều tại Uzbekistan vốn luôn đồng hành với đội tuyển, chăm lo từng bữa ăn cho các cầu thủ cũng lạc giọng, đỏ mắt vì hạnh phúc. Và nổi bật nhất trong ngày futsal Việt Nam gây địa chấn chính là hình ảnh ông bầu Trần Anh Tú ôm chặt cầu thủ và… khóc.
Ở CLB Thái Sơn Nam hay đội tuyển futsal Việt Nam, ông Tú nổi tiếng bởi sự lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc. Từng là người lính nên ngay cả khi trở thành doanh nhân, ông Trần Anh Tú vẫn rất… bộ đội trong ứng xử. Ấy vậy mà, ông bầu ấy đã rơi lệ khi sự thăng hoa về cảm xúc lên đến cực đại. Cũng đúng thôi, chúng ta vốn đã quen với sự đổ vỡ, chưa có ý niệm phải góp mặt ở sự kiến lớn của bóng đá thế giới thì nay, futsal đã biến những điều không thể thành có thể.
Futsal Việt Nam thành công nhờ người mở đường Trần Anh Tú. Nhưng ngay ở thời điểm tất cả chúng ta thăng hoa và tự hào bởi chiến công lớn thì người ta vẫn muốn, ông Tú nhận được sự chia sẻ từ cộng đồng. Hay nói cách khác, sẽ thật tuyệt vời nếu bầu Tú không phải là “lữ hành cô độc” trên hành trình tìm vinh quang cho futsal Việt Nam.
VFF có thể làm tốt vai trò khi ĐTQG làm nhiệm vụ quốc tế. Nhưng, chất lượng của đội tuyển lại phụ thuộc vào việc phong trào futsal ở cơ sở có rộng khắp hay không? Vậy mới nói, sau những giọt nước mắt hạnh phúc là điều mong ước, futsal Việt Nam có nhiều ông bầu như doanh nhân Trần Anh Tú hơn. Khi ấy, chúng ta sẽ có được một bệ phóng để futsal Việt Nam bay vào tương lai.