Đã có rất nhiều ý kiến luận bàn về cách chọn và dụng nhân của ông Miura. Người thì bảo, nhà cầm quân này quá “duy ý chí” vì đã bỏ qua một loạt thương hiệu nổi tiếng để chọn những cầu thủ vô danh, hoặc chưa được nhiều người chú ý. Nhưng ý kiến khác lại quả quyết, sự khác biệt sẽ tạo ra đẳng cấp của một nhà cầm quân. Người ta thậm chí còn tìm ra điểm chung, điểm riêng giữa ông Toshiya Miura và người tiền nhiệm Henrique Calisto.
Năm người mười ý! Ông Miura cũng chỉ là một con người và quan trọng là ông có quyền quyết và chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Nhiệm vụ của chúng ta lúc này là ủng hộ, tin tưởng và hy vọng nền bóng đá sẽ được hái những trái ngọt từ sự đặc biệt mang thương hiệu Toshiya Miura.
Khánh Lâm
Nhưng, có một điều mà ngay lúc này chúng ta có thể nhận ra đó là những tín hiệu tích cực từ những lựa chọn “chẳng giống ai” của nhà cầm quân người Nhật. Đâu tiên là ông Miura đã bảo vệ được luận điểm “cạnh tranh công bằng” ở đội tuyển. Những Chí Công, Khánh Lâm, Quốc Trung “phiên bản 2.0” sẽ có thêm động lực để phấn đấu. Rằng, chỉ cần có nghị lực và lòng quyết tâm thì ông Miura sẽ đến và trao tấm vé đến ĐTQG. Trao cơ hội cho học trò cũng là cách để ông Miura và nền bóng đá gặt hái thành công.
Ông Miura đã thành công trong việc, gieo những khái niệm rất mới, rất công bằng vào đầu các cầu thủ. Nhưng, bên cạnh đó, nhà cầm quân này đã thành công trong việc xác lập một trật tự, một lối ứng xử được cho là công bằng và chuyên nghiệp. Ấy là danh vọng chỉ đến nếu bạn thực sự khát khao và chiến đấu vì nó. Bằng không thì bất luận là sao, là thần tượng thì bạn cũng phải đứng sang một bên nhường đường cho người mới.
Hà Nội những ngày này nắng như thiêu như đốt. Nhưng, với các cầu thủ, cái nóng ấy không đáng sợ bằng việc mất niềm tin nơi ông thầy khó tính. Và, bắt đầu từ hôm nay, họ sẽ đổ mồ hôi cho giấc mơ của cả nền bóng đá.