Khác biệt có lẽ là cụm từ được dùng nhiều nhất ở thành Turin trước trận chung kết tại Cardiff. Không ai có thể thua quá nhiều như vậy (4 lần liên tiếp) khi chạm ngưỡng thiên đường. Và juventini tin lần này sẽ khác, dù Real Madrid có cường bạo cỡ nào thì lần này kết quả sẽ khác.
Và với Buffon, khi ở ngưỡng viên mãn trong sự nghiệp, vẫn có một cuộc chiến của riêng mình để chinh phục thử thách sau cuối. Nhưng rồi 90 phút tại Xứ Wales trôi qua như điện xẹt. Không phải vì tốc độ của Cristiano Ronaldo, Karim Benzema hay Isco mà có lẽ do sự ma sát của thời gian và sự nghiệt ngã. Buffon ở giữa, hứng chịu từng vết khoét sâu vào tâm khảm, mà không thể làm gì được.
Đây là cảm giác khi bạn đã làm mọi thứ trong khả năng nhưng kết quả thu về chỉ là sự chua xót
Có lẽ ít nhất một lần trong đời, đứng trong khung thành kia, anh ước mình có thể bỏ đôi găng xuống và trở thành một tiền đạo - một người tự chủ động được vận mệnh của đội bóng. Bởi lẽ những giây phút cuối đứng bất lực ở khoảng sân sau là một thứ thuốc độc, nó hành hạ Buffon đến cùng cực.
Chẳng thể nào có một cái kết đẹp cho huyền thoại ấy. Buffon lần thứ 3 liên tiếp thất bại ở chung kết Champions League. Còn với Juventus, họ thua 7 trong 9 trận chung kết cúp C1/Champions League, vừa rồi là lần thứ 5 liên tiếp.
Nói thế nào nhỉ, Real thắng theo đúng cách họ cần thắng. Làm sao mà không thắng khi sở hữu đội hình trị giá tới 638,2 triệu euro, hơn Juventus tới 215,9 triệu. Tiền bạc chỉ là thước đo để nói Real rất mạnh. Juve biết điều đó, Buffon biết điều đó. Họ đã có 45 phút đầu tiên chơi cực kỳ ổn định nhưng trận đấu thì lại có 2 hiệp, và Real thì chơi tốt cả 2.
Chúng ta không thuộc về nhau
Nhiều người nói Real may mắn trong 2 bàn thắng đầu. Đừng nói như vậy với một lão tướng đã chơi hơn 1.000 trận, đó là sự xúc phạm. Buffon thừa biết trong bóng đá không tồn tại cái gọi là may rủi. Bóng chạm chân đổi hướng trong 2 bàn thua kia chỉ là hệ quả của cả một quá trình mà Juve đã không làm được. Họ không làm chủ được trận đấu, không tạo ra nhiều cơ hội đủ để giành lấy cái xác suất "may mắn" về phía mình.
Buffon hiểu tường tận từng ngóc ngách của trò chơi này. Anh biết khi bóng sượt qua đôi tay mình nghĩa là trò chơi đã kết thúc. Không có vinh quang cho kẻ chiến bại, chỉ là một bầu trời tang thương vần vò tâm trạng.
Sau ngần ấy năm, Buffon có lẽ cũng đã kiệt nước mắt. Với tư cách đội trưởng, anh lại càng không được phép để các đồng đội nhìn ra giây phút yếu lòng của mình. Và cứ thế, Buffon lên bục nhận giải, mắt cố gắng không hướng về phía cúp bạc và lẳng lặng bước qua nó. "Người dưng ngược lối", Buffon và Champions League dù yêu nhau sâu đậm cũng không thể đến được với nhau. Mối tình 16 năm bị ngăn cấm vẫn tiếp diễn. Và đây có thể là lần gặp gỡ cuối cùng!