Một quan chức trong làng bóng Pháp thậm chí còn muốn Wenger làm... chủ tịch Ligue 1. Đáp lại vẫn chỉ là sự lạnh lùng: “Nghe kỹ nhé. Tôi chẳng biết mình có năng lực hay không. Tôi chỉ biết bóng đá Pháp là nền bóng đá số 1 châu Âu về sự sáng tạo. Người Pháp nghĩ ra FIFA. Người Pháp nghĩ ra World Cup. Người Pháp nghĩ ra Cúp châu Âu”. Nghe còn có vẻ... hờn dỗi?
Ít ai say mê bóng đá và hiểu rõ giá trị của bóng đá Pháp hơn Wenger. Đấy là nền bóng đá của Michel Platini, Jean Tigana, Marius Tresor, Didier Six - những tài năng lớn từng chơi bóng cùng thời hoặc chỉ sau Wenger vài năm (Wenger treo giày năm 1981). Cả thế giới đều biết những cái tên ấy, chứ chẳng ai từng nghe đến cầu thủ Wenger? Vâng. Chính vì không có đủ tài năng để tỏa sáng trên sân, Wenger lại càng say mê nghiên cứu, nghiền ngẫm, học hỏi về bóng đá - tất nhiên trước nhất vẫn cứ là bóng đá Pháp. Ông phải “tỏa sáng” trong một cương vị khác. Và ông trở thành một HLV xuất sắc.
Wenger giỏi giang và am hiểu về bóng đá Pháp như vậy, nên ông mới... đi biệt xứ.
Hồi Wenger dẫn dắt Monaco, ông vẫn còn ở tuổi “băm”. Ngay mùa đầu tiên, ông đã đưa đội này lên ngôi vô địch Ligue 1. Nhưng Wenger chỉ xem đấy là nấc thang đầu tiên mà Monaco buộc phải giành được, để còn thực hiện những bước tiếp theo, tiến hẳn đến sự thống trị.
Wenger xây dựng lối chơi hoa mỹ. Ông phát hiện tài năng đặc biệt nơi các cầu thủ mà đa số đồng nghiệp hoặc giới bóng đá thời ấy chỉ cho là bình thường. Ông giới thiệu tiền đạo trẻ George Weah. Ông làm cho hai ngôi sao lớn của bóng đá Anh, Mark Hateley và Glenn Hoddle, ngỡ ngàng khi biết rằng họ có thể... sát cánh với nhau trong một đội bóng.
Những gì sau này Pep Guardiola làm hoặc nói để thiên hạ phải há hốc mồm trước khi tán thưởng một triết lý, Wenger đã làm ở Monaco hồi cuối thập niên 1980.
Wenger sẽ thống trị bóng đá Pháp, rồi chinh phục châu Âu? Đang lên phơi phới thì thế giới bóng đá của Wenger có dấu hiệu sụp đổ khi ông nhận ra “hình như có điều gì sai”, khi nhà vô địch Monaco dù ghi bàn nhiều hơn, đá hay hơn, vẫn phải xếp dưới Marseille và PSG ở mùa kế tiếp. Rồi mùa kế nữa, cũng vẫn chỉ là Marseille.
Tóm lại, chính Wenger đã nhìn ra con đường... hối lộ để thành công của Marseille, từ trước khi scandal VA-OM bùng nổ.
Wenger ra đi, tự nhủ ông sẽ không bao giờ quay lại với nền bóng đá Pháp nữa. Những gì diễn ra trong bóng đá Pháp - suốt hàng chục năm - chính là những gì Wenger căm hận, dù ông nói hoặc không nói ra. Wenger hiểu rõ giá trị của bóng đá Pháp, và luôn nghĩ rằng nếu được điều hành theo con đường khác, bóng đá Pháp hẳn đã vĩ đại hơn nhiều.
Trước khi nước Pháp có ngôi vô địch World Cup, từng có hẳn một quy luật: những ngôi sao do Wenger đào tạo - Petit, Henry, Pires, Vieira - sẽ luôn thiệt thòi trong hàng ngũ Les Bleus.
Bóng đá Pháp chưa bao giờ phát huy hết sự sáng tạo vốn có. Và nếu chỉ biết cậy tiền, PSG sẽ khó trở thành một đội bóng lớn đúng nghĩa. Wenger sẽ chứng minh điều này trước PSG?