Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 6)
14:59 ngày 03/10/2018
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.

    Trong đời tôi thích rất nhiều cầu thủ, mê phong cách thi đấu và thần tượng vài người. Nhưng hình mẫu thì chỉ có một…

    Tôi không bao giờ nghĩ liệu có một ngày mình sẽ khoác áo Man United hay không. Nhưng trong lịch sử của đội bóng này, có quá nhiều huyền thoại mang áo số 7: George Best, Bryan Robson, Eric Cantona, Cristiano Ronaldo hay David Beckham. Họ là 5 thần tượng mọi thời đại của Quỷ đỏ. Nhưng với tôi, biểu tượng của M.U là cầu thủ có mái tóc vàng óng. Cái kèo trái ma thuật của anh đã giúp M.U mang về phòng truyền thống rất nhiều danh hiệu cao quý: một chức vô địch Champions League, 6 chức vô địch Premier League và 2 FA Cup. Anh từng là thủ quân của ĐT Anh với 115 trận, “Spice boy” đã chơi cho cả Real, LA Galaxy, Milan, trước khi treo giầy tại PSG. Anh thực sự là một ngôi sao nhạc Pop trong bóng đá. Qua phong cách hay thái độ, ứng xử của mình, Becks trở thành thỏi nam châm thực sự trong làng mốt và ngành quảng cáo. David Beckham thực sự là cầu thủ yêu thích của tôi. Đó là hình mẫu tuyệt đối với tôi. Anh ấy là cầu thủ duy nhất mà tôi ước ao được chơi bóng cùng, ngay cả cho tới tận bây giờ. 

    Tôi luôn cảm thấy ngôi sao người Anh quá hoàn hảo, cả trên sân lẫn ngoài đời. Anh ấy ấm áp, thân thiện và đẳng cấp trong mọi hoàn cảnh. Thanh lịch trên cả sân cỏ lẫn trong cuộc sống. Trong quản lý hình ảnh, anh ấy cũng là số 1. Và tôi luôn lấy Becks là nguồn động lực để phấn đấu. Trong lĩnh vực marketing, Beckham là một thương hiệu. Bất cứ nơi nào đi qua, anh ấy đều để lại dấu ấn. Tôi thích cả cái cách anh cố gắng xoay sở vốn tiếng Tây Ban Nha của mình để có 4 năm gắn bó với Real. Tôi thích được làm quen với anh ấy, thậm chí là quay quảng cáo cùng anh ấy thôi cũng được. Thật sự đó là một thiên thần. Anh ấy rất bình dị nhưng lại ấm áp chưa từng thấy. Kevin (Gameiro) đã được chơi cùng anh ấy tại Paris và David luôn tham gia tất cả các buổi ăn BBQ cùng các cầu thủ mà không có vợ mình, Victoria.

    Tại Atletico cũng như ĐT Pháp, tôi đều được khoác áo số 7. Đó là sự ngưỡng mộ dành cho David Beckham. Và khi tôi thường xuyên chuyền dài, là cũng để giống anh ấy. Tôi đã tìm ra phong cách của mình. Vì thế, khi ở Sociedad, tôi cố gắng để được chọn áo số 7. Thế nhưng tại Tây Ban Nha, nếu chưa có hợp đồng chuyên nghiệp, bạn phải chọn áo từ số 25 trở lên. Và tôi đã chọn số 71, mã số vùng Saon-et-Loire, quê hương Mâcon của tôi. Nhưng điều đó không thể được vì số áo quá lớn. Vậy là tôi chọn số 27, một chút gần với số 7. Cũng là vì Beckham.

    Khi Sociedad thăng hạng lên chơi ở La Liga, người mang áo số 7 đã ra đi, và tôi đã được sở hữu số áo ao ước ấy. Và tôi đã giữ chiếc áo số 7 ấy cho đến lúc rời Sociedad. Khi chuyển sang chơi Atletico, tôi có cơ hội tiếp tục mang áo số 7. Bởi khi ấy không có cầu thủ nào mặc áo số 7 cả. Vậy là, số 7 lại thuộc về tôi. Tôi cực kỳ yêu thích số 7. Nó mang lại may mắn cho tôi. Tại ĐT Pháp, khi mới lên tuyển, tôi khoác áo số 11. Số 7 khi ấy thuộc về Franck Ribery. Trước World Cup 2014 tại Brazil, Franck buộc phải tuyên bố vắng mặt vì chấn thương. Trước khi nghĩ đến chuyện xin mặc áo số 7, tôi định gửi tin nhắn động viên anh ấy và xin phép Franck mang áo số 7, nếu anh ấy không phiền lòng. Thật không ngờ chính Franck gọi điện cho Didier Deschamps và nói với ông ấy rằng không ai xứng đáng với chiếc áo số 7 hơn tôi. Và HLV đã đồng ý, Didier nói tôi sẽ mang áo số 7. Khi ấy Yohan Cabaye – một tuyển thủ Pháp gốc Việt, cũng rất quan tâm đến số áo này, nhưng a rất lịch thiệp, để tôi khoác áo số 7.


    Vậy là ở CLB hay ĐT Pháp, tôi đều có duyên với chiếc áo số 7. Các đồng đội của tôi luôn cho tôi cơ hội được mặc chiếc áo yêu thích.

    Mùa trước (2015/16), Atletico nằm trong Top 10 CLB bán chạy áo đấu nhất. Ngay trước trận chung kết Champions League, gần 2 triệu áo đấu đã được bán hết veo. Xét về phương diện cá nhân, tôi cũng có mặt trong Top cầu thủ bán chạy nhất (riếng số 7 bán được 490.900 áo). Tôi không đo được hết sự hài lòng, niềm vui của mình, nhưng chỉ biết rằng tôi thực sự rất vui khi ngày càng nhiều CĐV đến sân xem bóng mang số áo của mình trên lưng. Và tôi lại muốn nhiều hơn nữa. Khi một ai đó mua một chiếc áo với số 7 và chữ Griezmann trên lưng lại khiến tôi tham vọng hơn, hài lòng hơn. Nhờ đó, tôi luôn nuôi dưỡng được tham vọng của bản thân, chú ý hơn tới việc hoàn thiện mình. Khi quan sát bọn trẻ xúm quanh Fernando Torres hoặc Koke, sâu thẳm trong trái tim tự nói với mình rằng: “Tôi muốn rằng một ngày nào đó lũ trẻ cũng sẽ khoác áo của tôi. Phải chứng tỏ vài thứ trên sân để sao cho bọn trẻ muốn bố mẹ mua áo đấu của mình. Và tất nhiên, khi tôi thi đấu hay, thì đội bóng của tôi là người hài lòng nhất”.

    Một chiếc áo đấu không phải là giai thoại. Tôi đã giữ lại một vài áo đấu của các thương hiệu từng mặc. Chúng được treo ở nhà bố mẹ tôi tại Mâcon. Những chiếc áo đấu tại World Cup 2014, chiếc áo khi tôi ra mắt tại Atletico, cả áo đấu mà tôi mặc khi Sociedad thăng hạng và cả cái áo tôi đã ghi bàn trong trận gặp Lyon tại vòng sơ loại Champions League. Tại tứ kết World Cup 2014 là chiếc áo của Marco Reus. Anh ấy muốn đổi áo đấu với tôi sau khi ĐT Pháp thua 0-1 và bị loại, ngay cả khi Reus không chơi trận này vì chấn thương. Trận chung kết EURO 2016 thì tôi chẳng có tâm trạng nào mà đổi áo nữa, dù nhiều cầu thủ Bồ Đào Nha muốn đổi áo với tôi.

    Phần nhiều những chiếc áo đấu của tôi được lưu giữ ở phòng truyền thống trong gia đình tôi ở Mâcon. Có lẽ sau này khi kết thúc sự nghiệp thi đấu, tôi sẽ xây dựng một viện bảo tàng mini để trưng bày chúng. Chiếc áo đấu của Beckham cũng sẽ sớm xuất hiện ở đó.

    Tôi thực sự ấn tượng với David Beckham khi anh ấy xuất hiện tại lễ khai mạc Thế vận hội 2012. Anh ấy như một vị thần tay cầm ngọn đuốc lớn rực lửa. Từ trang phục tới kiểu tóc đều vô cùng hoàn hảo. Cũng giống Becks, tôi thích thay đổi các kiểu tóc. Nó giống như một dạng chữ ký vậy. Tôi thử đủ các thể loại. Từ cạo trọc như Ronaldo đến mái tóc vàng óng dài như Pavel Nedved.

    Lúc 16 tuổi, sau hai ngày nghỉ ngơi tại Mâcon, một mình tôi trở lại Sociedad với mái tóc có bím. Ngay sau đó tôi cắt trọc. Eric Olhats thấy vậy thì hỏi tôi sao lại làm thế. “Sociedad không thích kiểu đầu này đâu”. Ông cảnh báo tôi. Khi chúng tôi đi tập huấn tại Mỹ và đá giao hữu, HLV đã gọi tôi lại và nói tôi cần phải thay đổi kiểu đầu. “Cậu không thể chơi với cái đầu như vậy. Không tốt cho hình ảnh của chúng ta chút nào”. Tôi không hiểu sao mọi người lại quá khắt khe với dáng vẻ bề ngoài của các cầu thủ như vậy. Nhưng tôi vẫn tuân thủ mệnh lệnh. Tất cả đều vì hình ảnh của Sociedad. 

    Trên sân cỏ cũng như ngoài đời, David Beckham luôn mỉm cười. Và tôi cũng muốn giống như anh ấy. Chắc chắn rồi, cầu thủ bóng đá chính là nghề của tôi. Nhưng trước hết, đó là niềm vui và nỗi đam mê của tôi. Nụ cười không đại diện cho sự nỗ lực, song tôi lại thích cười cho cuộc sống nhẹ nhõm. Tôi không muốn người ta lôi kéo mình vào nhóm “Anti-Benzema” hay đại loại thế. Điều đó khiến tôi thấy phiền phức. Rất nhiều người không biết nhân cách thực sự của Karim, người mà luôn là một cầu thủ lớn và sự cộng tác của anh ấy với ĐT Pháp luôn luôn hài hòa. Nhưng nụ cười đại diện cho quyền lực, như một vũ khí. Trên mỗi bức ảnh, tôi luôn bị hấp dẫn bởi một khuôn mặt đang nở nụ cười hơn. Tôi thấy sự thanh cao, lịch lãm và đôi khi là cả sự hài hước bác học. 

    Thế giới bóng đá luôn rất cần nụ cười. Trên sân, các cầu thủ phải tập trung thi đấu và luôn quá nghiêm túc. Họ cần phải mỉm cười nhiều hơn để cuộc sống cân bằng.


    Về phương diện cá nhân, tôi thích thư giãn và mỉm cười. Ngay cả khi có vẻ nhút nhát, nhưng tôi vẫn luôn mỉm cười. Paul Pogba từng “tố cáo” tôi trông chẳng giống tôi khi đứng trước ống quay ghi hình. Trong mắt Paul, tôi là một gã điên. “Các bạn đừng để bị đánh lừa… Cái gã mà xuất hiện trước mặt bạn trước các máy quay không phải là Grizou. Bởi vì gã ta là một gã điên. Gã thích âm nhạc châu Phi. Gã là một vũ công đấy. Gã nhảy múa suốt ngày”, Paul từng nói về tôi trên tạp chí So Foot số ra tháng 5/2016 như vậy.

    Ở ĐT Pháp, có rất nhiều băng ghi hình lúc chúng tôi luyện tập, ăn uống. Cuộc sống thực sự, không một chút diễn. Tại Clairefontaine, chúng tôi phải nghĩ trước khi phát biểu trước báo giới và CĐV, không được tùy tiện. Tôi rất sợ bị người khác đánh giá, ném đá. Vì thế tôi luôn tôn thở những chuyến tập huấn dài ngày của Les Bleus. Đó là thời gian mà chúng tôi thoải mái ra ngoài, đi ăn nhà hàng, tới rạp chiếu phim hoặc đi xem kịch.

    Cũng có những ngoại lệ. Tháng 6/2015, trước hai trận đấu với Bỉ và Albania, chúng tôi đến xem show diễn của Jamel Comedy Club. Tôi thực sự vui và tất cả mọi người đã trải qua một buổi tối vô cùng thú vị. Mặc dù ban đầu chẳng ai thích thú cả. Tôi không bao giờ nói điều đó với HLV, tôi chẳng có tư cách gì để tuyên bố những thứ đại loại thế. Thường thì chúng tôi thích giữ im lặng vì sợ phát ngôn ra sẽ tam sao thất bản và chúng tôi không còn là chính mình. Chúng tôi thích tránh xa sự nhòm ngó của báo chí để tập trung tối đa cho luyện tập và thi đấu. Nhưng cũng thấy buồn tẻ khi ở trên lâu đài tại Clairefontaine vì hầu hết thời gian chúng tôi đều ở trong phòng. 

    Một buổi sáng chủ nhật, tôi đến trường đua ngựa Vincennes, rồi tới AccorHotels Arena để dự khán trận chung kết thế giới bóng ném bởi ngoài bóng đá tôi còn thích nhiều môn thể thao khác. Khi chuyển sang Atletico, chúng tôi thường xuyên đến các bệnh viện để tặng quà cho trẻ em, tôi từng ăn Tết Âm lịch của người châu Á trong Học viện đào tạo của CLB (Atletico có 20% cổ phần từ Trung Quốc).

    Tôi luôn làm việc theo cách đơn giản nhất, tự nhiên nhất. Nhưng khi cần phản ứng lại, tôi cũng sẽ phản ứng.Ví dụ như trang Nhất L’Equipe ngày 13/6/2016 chẳng hạn (sau trận mở màn với Romania tại EURO 2016). Tôi không hề đánh giá cao. Họ nói chúng tôi chơi tệ. Tôi thấy không chính xác. Sao họ lại có thể nói vậy chúng tôi mới chỉ thi đấu 1 trận? Bản thân tôi tức giận, bố mẹ tôi cũng vậy. Tôi biết mình đã thi đấu không tốt ở trận ra quân EURO 2016. Tôi không cần thứ này, tôi chỉ vừa thua trận chung kết Champions League và thực sự bài báo ấy giống như một cú đánh vào tinh thần thi đấu của tôi. Tôi đã nói với các tác giả của bài báo…

    Ngược lại, ba tháng sau, cũng chính trên trang Nhất L’Equipe kêu gọi bình chọn cho tôi trong cuộc đua giành danh hiệu Quả bóng Vàng. Tôi đã rất xúc động. Và họ đã thông báo cho tôi qua một tin nhắn riêng. ĐIều đó khích lệ chúng tôi tiếp tục làm việc để tỏa sáng.

    Thông qua những sự cổ vũ của họ, báo chí mang lại cho Les Bleus niềm tin. Họ luôn đứng sau ủng hộ ĐTQG. Tháng 10/2016, trong trận gặp Hà Lan, Paul Pogba đã ghi bàn duy nhất từ một cú sút đầy uy lực. Trong khi tôi chỉ có phong độ bình thường, nhưng lại rất vui cho cậu ấy. Tôi thực sự hài lòng khi nhắc lại điều đó: “Ngày mai, Paul sẽ lên trang Nhất các báo. Đó là động lực tinh thần lớn cho Paul lúc này”. Tôi đã hy vọng Paul nhận được sự trợ giúp từ cánh phóng viên. Bởi khi ấy Paul vừa chân ướt chân ráo trở lại M.U và bị chỉ trích không ngừng. Chúng tôi muốn giúp đỡ lẫn nhau. Trong mọi trường hợp, tôi đều cố gắng giải quyết vấn đề theo cách khả quan nhất. Giống David Beckham…
    MINH HẠNH (LƯỢC DỊCH) • 14:59 ngày 03/10/2018

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay