Thứ nhất, 4 cầu thủ tấn công (Tardelli, Oscar, Neymar và Willian) luôn giữ khoảng cách với nhau theo công thức nhất định mỗi khi hậu vệ đối phương đang có bóng. Điều này giúp hàng công Brazil luôn tạo được sức ép lớn lên hàng thủ đối phương, tăng khả năng cướp được bóng trên phần sân đối diện.
Thứ hai, trái với sự dựa dẫm vào Neymar như tại VCK World Cup 2014, Selecao đã chơi bóng một cách sáng tạo hơn, cố gắng tạo ra khoảng trống. Lẽ ra Brazil phải ghi được nhiều bàn thắng hơn với sức ép lớn, nhưng đội bóng của HLV Dunga đang gặp vấn đề ở các pha phối hợp quyết định.
Thứ ba, đây sẽ là vấn đề mà Dunga phải lưu ý. Theo cách bố trí chiến thuật của Dunga, cặp tiền vệ trung tâm (Ramires-Luiz Gustavo và Fernandinho-Elias) thi đấu rất xa nhau. Có những lúc Ramires phải đối mặt với 4 cầu thủ Colombia, nhưng Gustavo đang ở cách điểm nóng tới hơn chục mét.
Thứ tư là điểm sáng Willian. Tiền vệ của Chelsea đang có vai trò giống như Elano hồi năm 2010 cũng dưới thời Dunga. Willian xuất phát bên cánh phải, nhưng chạy không biết mệt để hỗ trợ cho đồng đội khắp sân, cả tấn công và phòng ngự. Willian được xem là chất bôi trơn để cỗ máy Selecao vận hành ổn định.
Nhìn chung lối chơi của Brazil chưa thật thuyết phục, nhưng người ta vẫn nhìn thấy ít nhiều đã có sự thay đổi tích cực ở trận đấu với Colombia.