Bóng Đá Plus trên MXH

» Châu Âu» Anh
Tại sao sau 2 năm chia tay, Arsenal vẫn không dựng tượng Wenger?
Kỳ Lâm • 07:52 ngày 21/04/2020
Thế là đã tròn 2 năm ngày HLV Arsene Wenger tuyên bố giã từ Arsenal, CLB mà ông đã gắn bó 22 năm. Đó là một quãng thời gian kỷ lục của một nhà cầm quân tại CLB. Thế nhưng tại sao Arsenal lại không đúc tượng ông để lưu danh cùng hậu thế?

    Wenger chưa bao giờ trở lại Emirates kể từ trận đấu cuối cùng vào ngày 6/5/2018. Đó là trận đội chủ nhà Arsenal thắng Burnley 5-0. Sẽ là sai lầm khi cho rằng ông đã cắt đứt mọi mối quan hệ với CLB mà ông đã dành gần một phần ba cuộc đời để thay đổi nó.

    Bởi vì Wenger vẫn nhắn tin cho cô thư ký cũ Sheila vào ngày sinh nhật của cô, vẫn giữ liên lạc với Steve Braddock, người bảo vệ ở sân tập Arsenal và một vài người khác nữa. Năm qua, sức khoẻ của Braddock không ổn nên Wenger thường xuyên kiểm tra để xem cố nhân đang thế nào.

    Ngày ông tuyên bố chia tay, một người có cảm giác như “một ngôi sao đã rời khỏi bầu trời”. Đó là cảm xúc của David Dein, cựu phó chủ tịch của Arsenal và cũng là người đã đem Arsene Wenger đến Arsenal và Premier League.

    Ngôi sao ấy vẫn cứ sáng trong trái tim những người được ông giữ liên lạc. Đó là những kết nối nhỏ giúp giải thích lý do tại sao vẫn còn rất nhiều tình cảm với Wenger đằng sau hậu trường tại London Colney.

    Nhân viên của CLB thường nói về việc họ đã may mắn được làm việc với ông như thế nào. Nhiều người rất buồn vì Wenger chưa bao giờ quay trở lại. Họ hiểu lý do nhưng họ buồn khi so sánh ông với HLV Alex Ferguson của Man United.

    Sir Alex đã trở lại Man United sau đúng 3 trận đấu kể từ khi ông tuyên bố rửa tay gác kiếm. Không giống như ông bạn già Wenger, dường như Sir Alex không bao giờ quá bối rối với ý tưởng rằng sự hiện diện của ông có thể bằng cách nào đó sẽ làm hại đội bóng.

    Hai năm nay, chưa lần nào Wenger quay về Emirates

    Một khán đài tại Old Trafford đã được đặt theo tên của HLV Ferguson trong mùa giải cuối cùng. Một bức tượng được dựng lên trong khi ông vẫn cầm quyền. Ông đã được đề nghị làm giám đốc của CLB và có một chỗ ngồi vĩnh cửu tại Old Trafford với bảng tên bằng đồng đính trên ghế. Một con đường mang tên Sir Alex Ferguson vẫn là lối đi của các CĐV tới Nhà hát của những giấc mơ.

    Sự khác biệt, có lẽ là ở chỗ, Ferguson được phép kiểm soát sự từ nhiệm của chính mình trong khi Wenger và Arsenal, ngược lại, dường như không bao giờ hiểu nhau một cách đúng đắn khi biết cách thức và thời điểm để chia tay. Nó vẫn như là một sự phản bội.

    Sau này, Wenger thừa nhận rằng “đó không phải là quyết định của tôi”, và mặc dù Arsenal luôn ghét ý tưởng việc Wenger ra đi được miêu tả là một vụ sa thải, nhưng không thể chối cãi rằng, sự kiện này đã làm ông đau buồn hơn những gì ông từng trải qua.

    Tại sao Wenger chưa bao giờ trở lại Emirates? Đơn giản là có nhiều người ông không bao giờ muốn nhìn thấy mặt thêm một lần nữa. Song điều đó không làm thay đổi thực tế rằng ông vẫn gắn bó sâu sắc với CLB và cũng đã bận rộn để tiếp tục với phần còn lại của cuộc đời.

    Bây giờ, ưu tiên hàng đầu của Wenger là vai trò mới của một giám đốc phát triển toàn cầu tại FIFA, nơi ông đang lắp ráp những gì được mô tả như một phòng thí nghiệm bóng đá, tập hợp một bộ óc thông minh, sắc sảo để định hình tương lai của môn thể thao này. Wenger, gần như ám ảnh, đang cống hiến cho công việc 24/7.

    Đến bây giờ, ông vẫn đang nghĩ cách thay đổi bóng đá. Vai trò mới của ông đem lại một quyền hạn rộng rãi để ông có thể xem xét, điều chỉnh và thay đổi luật bóng đá cho đến việc đưa ra các quy định mới cho các người đại diện cầu thủ, hoặc điều chỉnh luật việt vị hay là nhân tố chủ chốt của FIFA trong chiến dịch đưa bóng đá đến trẻ em.

    Wenger ở thời điểm đến và thay đổi Arsenal hoàn toàn

    Ông vẫn như Wenger ngày xưa, người đã có ảnh hưởng nhiều hơn đến bóng đá Anh trong những năm ở Premier League chứ không phải Sir Alex. Đối với Arsenal, ông đã đem về 3 danh hiệu Premier League, 2 cú đúp và 7 Cúp FA - một con số cần nhắc tới để so sánh với việc Liverpool cũng chỉ giành được chừng đó Cúp FA trong lịch sử của CLB này.

    Không thể tránh khỏi sự nghi ngờ rằng Wenger đã tại vị quá lâu, và giữa tất cả hàng ngàn lời nói dành cho Wenger vào thời điểm này 2 năm trước, thật khó để tìm lại một câu duy nhất cho rằng đó là quyết định sai lầm.

    Wenger có thể đã tự đưa mình ra khỏi hoàn cảnh khó chịu đó sớm hơn, ví dụ như 1 năm trước đó như ý kiến của người bạn thân Bob Wilson. “Tôi thực sự mong muốn khi ông ấy cùng Arsenal đánh bại Chelsea và nâng cao Cúp FA 2017 thì cũng là thời điểm nói lời chia tay. Nếu thế thì là kết thúc cực đẹp”.

    Wilson là HLV thủ môn tại Arsenal khi Wenger đến năm 1996 và ông vẫn nói về Wenger với một mức độ tôn kính gần như sợ hãi. Wenger, theo ông, là một trong ba người tuyệt vời, hấp dẫn, thú vị nhất mà ông từng gặp. Và việc Wenger đã không có được một kết thúc hạnh phúc hơn đã làm tổn thương Wilson và nhiều người khác.

    Tuy nhiên, di sản của Wenger có thể được đánh giá bằng nhiều cách hơn so với việc đóng khung 38 chữ cái: [W W W W D D W W W D W W W D D W D W W D W W W W W W W W W D W D W D D D W W] tại sân tập của Arsenal.

    Đó là thành tựu lớn nhất của đời cầm quân của Wenger, khi dẫn dắt thế hệ Bất Khả Chiến Bại trải qua 38 trận bất bại liên tiếp ở mùa giải 2003/04. Hãy chiêm ngưỡng lại dòng ký tự trên, không có lấy một nửa chữ L, biểu thị cho Loss - Thua.

    Tượng của Henry, một trong những trò cưng của Wenger

    Nhưng chiến thắng đầu tiên của Wenger là chiến thắng trước sự bài ngoại của bóng đá Anh. Wilson đã kể lại như sau: “Nếu tôi là Wenger, tôi sẽ bỏ đi sau buổi họp báo, và tất cả những gì viết về ông ấy vào ngày đầu tiên. Khi bước ra khỏi bậc thềm của Highbury, đáng lẽ ông ấy nên đặt vé máy bay về nhà”.

    Tuy nhiên, “Arsene Là Thằng Cha Nào?” - như cách tờ London Evening Standard giật tít - vẫn ở lại và dần dà phá vỡ một vài rào cản. Sau đó, chúng ta được thấy một HLV nước ngoài vô địch Premier League, rồi một HLV nước ngoài ăn cú đúp.

    Wenger đã đập nát một sự bảo thủ mang tính định kiến rằng không có HLV nước ngoài nào có thể giành được chức vô địch ở bóng đá Anh. Thực tế, không có một HLV người Anh nào vô địch kể từ danh hiệu năm 1992 của HLV Howard Wilkinson.

    Trong quá trình đó, Wenger đã kiến tạo nên một cuộc cách mạng, bao gồm cả việc chuyển đến một SVĐ mới, tạo ra một trung tâm huấn luyện đa năng lớn nhất nước Anh và trên tất cả là tư duy bóng đá mới mẻ, nhẹ nhàng, thanh nhã. Ông đã biến một “Arsenal Buồn Tẻ” thành một đội bóng đáng xem nhất nước Anh.

    Cựu chủ tịch của Man City rồi sau này là chủ tịch FA David Bernstein là một tín đồ của Wenger. Khi nghe tin Wenger có một vài ý tưởng mới lạ, ông đã nài nỉ Dein sắp xếp một cuộc gặp. “Tôi đã có 2 giờ với Wenger tại sân tập của Arsenal và ông ấy đã mở mắt cho tôi rất nhiều. Tôi đã đem về những kiến thức giúp Man City đang từ giải hạng Nhì trở lại Premier League”.

    Đáng chú ý là cách đây gần 1/4 thế kỷ, Bernstein được nghe Wenger giảng về tầm quan trọng của việc dùng thuỷ phân để ngăn ngừa và chữa chấn thương. Đó là thời kỳ chưa có các nhà khoa học thể thao, chuyên gia dinh dưỡng và chuyên gia điều hòa đã giúp biến các cầu thủ bóng đá Premier League trở thành vận động viên hàng đầu mà chúng ta thấy ngày nay.

    Nhưng chưa hết, Wenger còn cai rượu cho cả một CLB nát rượu. “Văn hóa ở Arsenal thời kỳ tiền Wenger là các cầu thủ đi thẳng từ sân ra quán rượu, không cần quá cảnh ở phong thay đồ. Nhưng dưới thời Wenger, điều này hoàn toàn biến mất, sau trận đấu hay tập luyện, ông ta ngồi giữa, còn chúng tôi ngồi thành vòng tròn xung quanh”, cựu tiền đạo John Hartson kể.

    Wenger đã đến nước Anh vào thời điểm Arsenal còn tập luyện trên sân chung với các sinh viên của trường Đại học College London. Ông lắc đầu ngán ngẩm khi cầu thủ của một CLB vĩ đại tập chung sân với cánh sinh viên. “Tôi không hiểu. Đây là Arsenal, điều này là không thể”, Wenger nói.

    Thời điểm này là tuần đầu tiên của ông trên ghế HLV của Arsenal và từ lúc đó, ý định của Wenger là có được một sân tập được xây dựng có mục đích dành cho cầu thủ. Cuối cùng, khu huấn luyện của Arsenal thuộc loại “lần đầu tiên xuất hiện” ở nước Anh.

    Đó là dấu hiệu của một người có tầm nhìn và bộ óc khoa học. Wenger rất khác những người xung quanh vào thời điểm đó. Ông đã thay đổi triết lý của các HLV, của các CLB, của các cầu thủ. Ông đã đưa bóng đá vào một kỷ nguyên hoàn toàn khác. Wenger là một người có tầm nhìn.

    Đi dạo quanh Emirates chúng ta sẽ thấy rằng thật khó có sân bóng nào sở hữu bộ sưu tập tượng phong phú như vậy. Tượng của Herbert Chapman nằm đối diện với cầu thủ Danny Fiszman. Tony Adams được bất tử bằng đồng với cánh tay vươn ra, ăn mừng thời gian hạnh phúc hơn.

    Tượng của Thierry Henry là một tư thế cổ điển khác: quỳ gối trên mặt cỏ, hai tay thả xuống với bàn tay nắm lại. Tượng của Dennis Bergkamp ở rất gần đó, như anh thường thấy khi họ là đồng đội của Arsenal. Và đó không chỉ là 4 nhân vật mang tính biểu tượng được tôn vinh theo cách này. Còn một bức tượng khác.  

    Nhiều học trò của Wenger đã được bất tử hoá bằng đồng

    Có câu chuyện kể về một cậu bé 12 tuổi tên là Ken Friar đang chơi gần sân bóng cũ của Arsenal năm 1945. Trái bóng của cậu bỗng nhiên chui vào gầm chiếc xe của HLV Arsenal thời đó là George Allison.

    Khi Allison xuất hiện từ sảnh đá cẩm thạch của sân Highbury, ông đã rất ấn tượng với cậu bé đang quyết tâm lấy lại quả bóng. Ngày hôm sau, ông nói chuyện này với CLB và xin cho cậu bé công việc là “người đưa tin trong ngày thi đấu”. Friar, hiện 85 tuổi, đã ở Arsenal kể từ đó, đã từng là giám đốc điều hành và cũng được dựng tượng ở SVĐ mà ông góp sức thiết kế.

    Thế còn Arsene Wenger?

    Nhà điêu khắc Margot Roulleau-Gallais ca ngợi: “Ông ấy có những đặc điểm tuyệt vời nhất để tạc tượng. Tầm vóc cơ thể tuyệt vời. Về lý thuyết, Wenger nên là người tiếp theo được dựng tượng. Tôi ngưỡng mộ ông ấy vì đã cống hiến cả cuộc đời cho Arsenal. Bây giờ, mới chỉ có một bức tượng bán thân nhỏ của Wenger từ năm 2007”.

    Roulleau-Gallais là người đã tạc bức tượng Henry như một phần của lễ kỷ niệm 125 năm của Arsenal. Bà mất 3 tháng để làm tác phẩm này, thứ đã khiến cựu tiền đạo Henry bật khóc khi lần đầu nhìn thấy vì bức tượng ấy làm anh nhớ lại cả một thời kỳ oai hùng.

    Quan điểm của Roulleau-Gallais cũng giống nhiều người. Wilson khẳng định rằng, nếu có ai xứng đáng được dựng tượng thì đó là phải là Wenger. Và cũng có thông tin sơ bộ rằng, điều này sẽ được thực hiện. Điều đó sẽ xảy ra vào một lúc nào có lẽ phụ thuộc vào ý muốn của Wenger.

    Hiện nay, có thể Arsenal đang tôn trọng mong muốn của Wenger, người vẫn từ chối đến xem các trận đấu vì cảm thấy sự hiện diện của ông có thể là một sự phiền nhiễu đối với HLV Mikel Arteta và các cầu thủ. Wenger đã muốn cho Unai Emery có không gian để thở, và bây giờ là Arteta, cậu học trò cũ.

    Một số người ở Arsenal vẫn nhớ rằng HLV cũ của mình ghét trở thành trung tâm của sự chú ý khi, ngay cả trong thời điểm huy hoàng, ông chưa bao giờ đặc biệt thích chụp ảnh. Thế nên, ông cũng không ưa việc dựng tượng để “soi những lối mòn” tại CLB cũ.

    Có lẽ chúng ta sẽ biết nhiều hơn khi cuốn tự truyện của Wenger được phát hành, trong đó mô tả diễn biến tâm lý của HLV khi biết giới chủ của CLB bàn bạc trong hậu trường về chuyện sa thải mình sau khi vừa nằng nặc gia hạn hợp đồng cách đó 1 năm.

    Chúng ta cũng có thể phát hiện ra tác động của nó đối với Wenger khi nhiều CĐV chống lại ông bằng cách giương biểu ngữ hay thuê máy bay căng băng rôn phản đối với thông điệp “Wenger Cút Đi” hay “Cảm ơn vì những ký ức, đã đến lúc nói lời tạm biệt”.

    Hoặc có thể không thực tế khi hy vọng Wenger sẽ nói bất cứ điều gì có thể gây tổn hại cho CLB đã định hình cuộc đời ông. Ông luôn tôn trọng Arsenal và đã khẳng định rằng bây giờ mình chỉ là một NHM của đội bóng này. Thật khó để nghĩ rằng điều đó sẽ bao giờ thực sự thay đổi.

    Bây giờ, ông vẫn mặc một chiếc quần short của Arsenal để tập thể dục hàng ngày, vẫn mặc chiếc áo gió xanh dương của hãng Puma và đi đôi giày dành cho HLV và cầu thủ Arsenal khi tập luyện. Ông vẫn giữ những thứ đó sau 2 năm và sử dụng hàng ngày.

    Tuy nhiên, không ai có thể chắc chắn khi nào Wenger sẽ trở lại Emirates hoặc khi nào một bức tượng của Wenger, chẳng hạn như đứng khoanh tay bên đường biên chăm chú theo dõi các cầu thủ thi đấu, được dựng lên ở chốn này?

    XEM THÊM

    Tại sao Arsenal bỏ Kante chọn Xhaka để phải nhận 'trái đắng'?

    Oezil chống lại quyết định giảm 12,5% lương của Arsenal

    Arsenal: Tương lai nào cho Arteta?

    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội