Ở mùa giải đó, Blackburn sở hữu nhiều gương mặt chất lượng. Tim Flowers trong khung gỗ, Colin Hendry ở hàng thủ, Tim Sherwood ở hàng tiền vệ, và cả Chris Sutton, người đá cặp với Shearer trên hàng công. Nhưng để Blackburn có thể tiến tới được chức vô địch Anh đầu tiên sau 81 năm, Shearer chính là khác biệt.
Anh ghi tới 34 bàn, trong đó có những bàn thắng quan trọng trước Arsenal, Chelsea, Man City, Coventry và Southampton. Anh cũng lập hat-trick vào lưới QPR, West Ham và Ipswich. Đáng nói nhất, khi Blackburn có dấu hiệu chệch choạc vào cuối mùa, bàn thắng duy nhất vào lưới đội bóng cũ Newcastle của Shearer đã đưa đội bóng trở lại quỹ đạo.
Cũng ở mùa 1994/95, Shearer đã hợp với Sutton thành “song sát” đáng sợ bậc nhất lịch sử Premier League. Dù không mấy hòa thuận ngoài đời, nhưng trên sân, họ lại cực kỳ ăn ý. Mùa đó, Sutton chuyền bóng cho Shearer ghi bàn 11 lần, và theo chiều ngược lại, Shearer cũng có chín lần kiến tạo cho Sutton. Kết thúc mùa giải, Sutton có 15 và 17 pha kiến tạo, trong khi Shearer có 34 bàn và 16 pha kiến tạo. Cùng với nhau, họ đã đóng góp (cả ghi bàn lẫn kiến tạo) 61,2%%, tức gần 2/3, số bàn thắng của Blackburn ở mùa giải 1994/95.
Blackburn từng bị mỉa mai là “điên rồ” khi bỏ ra số tiền 3,6 triệu bảng để mua Shearer từ Southampton vào năm 1992 (kỷ lục lúc đó). Nhưng rõ ràng, đó là một sự điên rồ hợp lý.
XEM THÊM
Ngoại hạng Anh chính thức hoãn vô thời hạn vì đại dịch Covid-19