Câu chuyện bắt đầu từ 28 tháng trước, khi Mourinho lần thứ 2 nhậm chức tại Chelsea, và cho rằng đội bóng này cần một kế hoạch dài hơi để đi đến thành công, có thể là xây dựng một điều gì đó đằng sau một bộ máy chuyên đi săn danh hiệu. Ý của ông là sự ổn định.
Bối cảnh khi đó của Mourinho rất khác. Ông có tiền và sự ủng hộ nhiệt thành từ các “chóp bu” của CLB. Chelsea khi đó đang trải qua 3 mùa giải liên tiếp không chạm được tay vào chiếc cúp vô địch Anh. Mourinho là người thích thử thách, và ông đã có nó.
Hơn 2 năm sau, khi mà Mourinho đang gặp khó khăn từ mọi hướng, từ câu chuyện chuyên môn của đội bóng đến hậu trường rối ren, những gì ông từng nói năm xưa vẫn đang là điều người ta tự hỏi đã được thực hiện hay chưa, và thực hiện đến đâu rồi?
Nhưng những gì đang diễn ra cho thấy sự ổn định là điều Chelsea vẫn đang phải đi tìm. 10 vòng đấu đầu tiên tại giải Ngoại hạng, thành tích của Mourinho thậm chí còn kém hơn David Moyes tại M.U vào năm 2013. Đêm qua, họ đã bị Stoke City đá bay khỏi cúp Liên đoàn. Mùa giải mới chỉ đi qua 1/3 chặng đường, nhưng đã có quá nhiều thứ mà Mourinho cần lo nghĩ.
Chelsea liệu có thể có một mùa giải tệ? Chắc chắn là không, với những cá tính như của Mourinho và Roman Abramovich. Mourinho là kẻ nghiện chiến thắng và những danh hiệu, còn Abramovich nghiện việc sa thải HLV nếu thành tích kém. Một mùa giải thất bại, đồng nghĩa với việc bộ đôi này sẽ mất tiếng nói chung.
Nhưng nếu Chelsea có thể có một mùa giải tệ, tức là Abramovich có thể thông cảm cho những gì Mourinho phải chịu đựng, có lẽ ông thầy người Bồ sẽ cảm thông hơn cho tình cảnh của Arsene Wenger tại Arsenal, hay sẽ tha thứ cho hành động đầy bản năng và nhân văn của bác sĩ Eva Carneiro hồi đầu mùa.
Sự độc đoán và áp lực chiến thắng từ Abramovich có thể là lí do khiến Mourinho chưa thể thực hiện được “sự ổn định” mà ông nói năm xưa. Thêm nữa, giải Ngoại hạng cũng đang phẳng hơn từng ngày từng giờ, với két tiền rủng rỉnh không chỉ nằm ở các CLB lớn.
Bertrand Traore và Kenedy, 2 cầu thủ trẻ mà Mourinho tung ra sân ở trận đấu vào đêm qua với Stoke, đáng ra phải là triết lý mà ông cần theo đuổi sớm hơn. Sự ổn định chính xác phải nằm ở đào tạo trẻ. Chỉ có hướng vào lớp trẻ, một CLB mới có thể duy trì được truyền thống, cũng như đảm bảo một tương lai lâu dài, không “ăn xổi”.
Cho đến bây giờ, khi chiếc ghế HLV trưởng tại Chelsea một lần nữa đang rung lắc dữ đội, người ta vẫn chưa thể biết “triết lý về sự ổn định” mà Mourinho nói cách đây 2 năm là gì.
Bối cảnh khi đó của Mourinho rất khác. Ông có tiền và sự ủng hộ nhiệt thành từ các “chóp bu” của CLB. Chelsea khi đó đang trải qua 3 mùa giải liên tiếp không chạm được tay vào chiếc cúp vô địch Anh. Mourinho là người thích thử thách, và ông đã có nó.
Hơn 2 năm sau, khi mà Mourinho đang gặp khó khăn từ mọi hướng, từ câu chuyện chuyên môn của đội bóng đến hậu trường rối ren, những gì ông từng nói năm xưa vẫn đang là điều người ta tự hỏi đã được thực hiện hay chưa, và thực hiện đến đâu rồi?
Áp lực danh hiệu đang đè nặng lên Mourinho
Nhưng những gì đang diễn ra cho thấy sự ổn định là điều Chelsea vẫn đang phải đi tìm. 10 vòng đấu đầu tiên tại giải Ngoại hạng, thành tích của Mourinho thậm chí còn kém hơn David Moyes tại M.U vào năm 2013. Đêm qua, họ đã bị Stoke City đá bay khỏi cúp Liên đoàn. Mùa giải mới chỉ đi qua 1/3 chặng đường, nhưng đã có quá nhiều thứ mà Mourinho cần lo nghĩ.
Chelsea liệu có thể có một mùa giải tệ? Chắc chắn là không, với những cá tính như của Mourinho và Roman Abramovich. Mourinho là kẻ nghiện chiến thắng và những danh hiệu, còn Abramovich nghiện việc sa thải HLV nếu thành tích kém. Một mùa giải thất bại, đồng nghĩa với việc bộ đôi này sẽ mất tiếng nói chung.
Nhưng nếu Chelsea có thể có một mùa giải tệ, tức là Abramovich có thể thông cảm cho những gì Mourinho phải chịu đựng, có lẽ ông thầy người Bồ sẽ cảm thông hơn cho tình cảnh của Arsene Wenger tại Arsenal, hay sẽ tha thứ cho hành động đầy bản năng và nhân văn của bác sĩ Eva Carneiro hồi đầu mùa.
Đầu tư vào lứa trẻ vẫn là điều Mourinho chưa làm được
Sự độc đoán và áp lực chiến thắng từ Abramovich có thể là lí do khiến Mourinho chưa thể thực hiện được “sự ổn định” mà ông nói năm xưa. Thêm nữa, giải Ngoại hạng cũng đang phẳng hơn từng ngày từng giờ, với két tiền rủng rỉnh không chỉ nằm ở các CLB lớn.
Bertrand Traore và Kenedy, 2 cầu thủ trẻ mà Mourinho tung ra sân ở trận đấu vào đêm qua với Stoke, đáng ra phải là triết lý mà ông cần theo đuổi sớm hơn. Sự ổn định chính xác phải nằm ở đào tạo trẻ. Chỉ có hướng vào lớp trẻ, một CLB mới có thể duy trì được truyền thống, cũng như đảm bảo một tương lai lâu dài, không “ăn xổi”.
Cho đến bây giờ, khi chiếc ghế HLV trưởng tại Chelsea một lần nữa đang rung lắc dữ đội, người ta vẫn chưa thể biết “triết lý về sự ổn định” mà Mourinho nói cách đây 2 năm là gì.