Không đội trời chung
Tất cả bắt đầu vào đầu mùa 2004/05. Arsenal của Arsene Wenger thời điểm đó cùng với M.U của Sir Alex Ferguson là 2 thế lực hùng mạnh nhất của Premier League. Còn Jose Mourinho chỉ là tay HLV trẻ, mới tới nước Anh hành nghề. “Họ chỉ có mỗi một cầu thủ cây nhà lá vườn, là John Terry”, Wenger công kích Mourinho. “Khi một môn thể thao không còn chỗ cho sự sáng tạo thì môn thể thao ấy đang gặp nguy hiểm”, Wenger tiếp tục chỉ trích chiến thuật của tay HLV trẻ tới từ Bồ Đào Nha.
Kể từ đó đến nay, mối hận thù Mourinho -Wenger, cứ bồi đắp qua từng năm tháng. Chẳng bao giờ người ta thấy sự căng thẳng giữa 2 vị chiến tướng này hạ nhiệt. Tháng 2/2014, Mourinho gọi Wenger là “chuyên gia thất bại”. “Tôi sợ thất bại. Wenger là một chuyên gia thất bại còn tôi thì không. Tôi hiếm khi thất bại còn ông ta thường xuyên. Trong 8 năm liền, Arsenal không có nổi một lần đăng quang. Đó là thất bại nặng nề”, Mourinho nói.
Như để sát thêm muối vào vết thương của đối thủ, Mourinho đã biến ngày kỷ niệm cột mốc trận đấu thứ 1000 của Wenger với Arsenal thành thảm họa. Ngày lẽ ra để tôn vinh Wenger đã bị Mourinho biến thành ngày buồn nhất trong sự nghiệp Giáo sư người Pháp. Hôm đó là 22/3/2014, Arsenal nhận thất bại 0-6 trước Chelsea. Đó chính là trận thua đậm nhất trong lịch sử Arsenal trước Chelsea, thất bại nhục nhã nhất của Wenger trước Mourinho.
Ngay cả trong những thời khắc Mourinho lao đao nhất, bị giới truyền thông đem ra chỉ trích nhiều nhất, ông cũng biết cách lấy Wenger ra để mỉa mai. Mùa 2015/16, khi Chelsea đang khủng hoảng, Mourinho bảo: “Có một số HLV, lần cuối cùng họ giành chức vô địch Ngoại hạng Anh đã 10 năm trước. Lần cuối cùng tôi giành danh hiệu này là năm ngoái.
Hãy thử tưởng tượng, nếu tôi 4 năm liền không giành danh hiệu này? Ở thời điểm hiện tại, Wenger sở hữu một công việc đáng mơ ước. Ông ta có thời gian để mua, bán cầu thủ trong khi được quyền bắt đội bóng chờ đợi danh hiệu. Tôi nghĩ đó là một công việc đáng mơ ước”.
Chẳng nói đâu xa, gần nhất, hồi đầu mùa giải năm nay, khi tham dự một hội nghị về HLV do UEFA tổ chức, Wenger đã từ chối ngồi cạnh Mourinho. Thậm chí đấu võ mồm là chưa đủ, 2 người còn xô xát bên đường piste. Đó là ngày 5/10/2014, trong một trận đấu tại Stamford Bridge, Wenger và Mourinho đã lao vào đẩy nhau, một hành động rất xấu mà sau này Wenger cũng phải thừa nhận “lẽ ra tôi không nên làm như vậy”.
Lập lại hòa bình?
Tuy nhiên, sau hơn 1 thập kỷ mệt mỏi với những cuộc khẩu chiến, Wenger dường như muốn thay đổi. Trong bài phát biểu trước trận gặp M.U tối Chủ nhật tới, Wenger cho biết: “Với Sir Alex Ferguson, chúng tôi luôn có sự tôn trọng lẫn nhau”. Ông cũng nói về mối quan hệ với Mourinho: “Tôi luôn rộng mở lòng mình cho mọi thứ. Đặc biệt là vì hòa bình. Tôi nghĩ tôi luôn cố gắng tôn trọng mọi người và tôi không muốn tạo ra rắc rối với bất kỳ ai. Chúng tôi cần phải có sự tôn trọng”.
Wenger dường như đang thay đổi. Phải chăng ông cảm thấy mình đã quá mệt mỏi cho những cuộc đấu trí ngoài đường piste với Mourinho? Hay đơn giản đây là mùa giải mà Arsenal chơi tệ nhất trong kỷ nguyên Wenger. Và đây là lúc ông cần tập trung tối đa để đưa Pháo thủ đến thắng lợi trước M.U, thay vì lại tiếp tục lao vào những cuộc chiến không cần thiết với Mourinho?
Wenger hiểu rằng đội bóng của ông đang kém vị trí thứ 4 của Man City 6 điểm và còn 1 trận chưa đấu. Nếu không hạ được M.U, Pháo thủ gần như hết cơ hội lọt vào Top 4. Đừng quên vòng này Man City sẽ tiếp Crystal Palace trên sân nhà và khả năng họ giành chiến thắng là cực lớn.
Wenger hiểu tình cảnh bi đát của ông và Arsenal. Ông cũng hiểu cả chuyện đây đang là thời cơ tốt nhất để hạ Mourinho bởi HLV người Bồ Đào Nha sẽ chỉ tung ra đội hình dự bị. Bởi vậy, hòa bình với Mourinho ở thời điểm này là lựa chọn phù hợp nhất với Giáo sư người Pháp.