Tôi chưa bao giờ ngưỡng mộ các anh
Thật đấy, từ lâu, tôi chỉ xem cho biết
Trận đấu chưa xong Tivi đã tắt
Nhưng vì quá thương yêu nên tôi chỉ thở dài…
Sau trận gặp Qatar, tôi đã khóc mất rồi
Dẫu biết bóng đá đôi khi nhờ vào may mắn
Các anh biến tôi thành một tìn đồ chính đáng
Không còn chuyện rủi may trên chấm phạt đền!
Tôi không gọi các anh là những chiến binh
Chiến thắng sẽ là xa hoa nếu chỉ có lòng quả cảm
Các anh thăng hoa trong đường chuyền, chích bóng…
Những quyết đoán ra vào, những đập nhả tự tin
Tôi không gọi các anh là những anh hùng
Dẫu chiến công vừa qua có thể là vĩ đại
Tôi thương những giọt mồ hôi thấm vào cỏ dại
Các anh thổi hồn vào mỗi bước chân
Tôi không tin rằng đất nước sẽ sang trang
Dẫu hai hôm nữa đây chúng ta vô địch
Nhưng nhờ các anh chúng tôi hòa làm một
Lòng với lòng khản tiếng gọi: Việt Nam!
Có thể rồi đây khi trở lại đời thường
Các anh cũng như tôi, chẳng có gì cao quý
Nhưng nhìn các anh trưởng thành trên sân cỏ
Tôi cũng ít nhiều như được lớn lên
Dũng, Phượng, Thanh, Trường… đâu còn chỉ là tên
Nhan nhản trên Tivi hay phủ đầy Facebook
Trong trái tim chúng tôi, tất cả là chạm khắc
Đơn giản là ví thương lắm các anh
Chưa bao giờ tôi thần tượng các anh
Chỉ Maradona, Messi, Pele hay Suarez…
Khi các anh cùng sáng lên, một ngôi sao sẽ tắt
Mỗi một người tỏa sáng một khoảng sân!
Tôi ở trọ nhờ, Tivi chẳng có xem
Phải mò mẫm online trên màn hình vi tính
Khi cả nước xuống đường, “bão” tàn đêm mới vãn
Tôi vẫn ngồi không muốn Shutdown