Đã qua cái thời kỳ mà bóng đá Italia có thể tự hào. Còn nhớ tại World Cup 2006, đoàn quân của Marcelo Lippi đã vượt qua biết bao khó khăn (tiêu biểu là scandal Calciopoli 2006) để giành chức vô địch thế giới với một đội hình gần như không có ngôi sao. Buffon, Cannavaro, Pirlo hay Totti còn đó nhưng là chưa đủ. Tuy vậy, chính sự khốn khó đó đã làm nên một tập thể đoàn kết và rất khó bị đánh bại. Italia như một cỗ xe tăng xù xì và gai góc lầm lũi tiến đến trận chung kết tại Berlin và khuất phục ĐT Pháp của Zidane trên loạt sút luân lưu.
10 năm sau, Azzurri bước vào ngày hội bóng đá lớn nhất Châu Âu. Cũng là một đội hình không có nhiều ngôi sao và NHM chắc hẳn sẽ liên tưởng đến Italia của 10 năm về trước. Nhưng giờ đây, đoàn quân Thiên thanh không còn một người thủ lĩnh như Cannavaro, không còn một nghệ sĩ như Pirlo và cũng chẳng còn những Del Piero, Inzaghi hay Toni để mà hy vọng trên hàng công.
Italia lúc này chỉ còn đó Buffon, Barzagli và De Rossi, 3 nhân chứng cuối cùng còn sót lại tại Berlin năm 2006. Họ sẽ không chỉ cần phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình ở trên sân, mà còn cần phải truyền cảm hứng cho những thế hệ đi sau. Insigne, El Shaarawy hay Bernardeschi có thể là những ngôi sao tại Serie A nhưng nếu so với Goetze (Đức), Hazard, De Bruyne (Bỉ) hay Kane (Anh) thì thật khập khiễng.
Nói vậy để thấy, Italia đang thiếu quá nhiều những yếu tố để có thể tạo nên một điều gì đó tại Pháp. Trước EURO, họ mất Verratti và Marchisio – 2 cái tên tốt nhất trên hàng tiền vệ. Những trận giao hữu trước thềm giải đấu này mang đến cho Azzurri những vấn đề không nhỏ: Motta, De Rossi quá lớn tuổi để bao quát tuyến giữa; Pelle, Zaza hay Immobile chỉ là những chân sút tầm trung,…
Nằm tại bảng đấu khá khó nhằn với Bỉ và Thụy Điển, viễn cảnh lọt vào trận chung kết cách đây 4 năm tại Ukraine càng trở nên khó khăn hơn với Italia. Thật khó mà chờ đợi Azzurri có thể lặp lại câu chuyện cổ tích tại Đức 2006, dù họ vẫn còn có Buffon, De Rossi và Barzagli - những "người lớn" cô đơn…