Khi đội tuyển tập trung là lúc người ta nhắc đến Vũ Văn Thanh. Ai sẽ thay Văn Thanh trong hành trình sắp tới? Nhiều người tiếc, bởi nếu không có ca chấn thương đó, ĐT Việt Nam sẽ có thêm một hổ tướng. Nhưng có tiếc thì cũng không thể xoay chuyển được cục diện và chúng ta cần phải làm quen với những rủi ro có thể đến bất cứ lúc nào.
Văn Thanh không lên tuyển thực sự là tổn thất. Nhưng không phải vì thế mà ĐT Việt Nam đánh mất tự tin. Thậm chí, nếu biết phát huy tinh thần đồng đội, biết mình và biết người, ĐT Việt Nam sẽ mạnh hơn, bởi những người còn lại luôn mang tâm thế, gắng đá vì Văn Thanh, vì khoảng trống mà anh để lại.
Đội bóng vẫn phải tiến lên, dù có người phải ở lại. Đó là thực tế không thể khác. Chẳng thế mà khi ông Park công bố danh sách cầu thủ được triệu tập, người ta lập tức nhớ đến những cái tên không có cơ hội được góp mặt. Thậm chí, những tranh luận đã diễn ra xung quanh lựa chọn của ông Park. Tranh luận trong mỗi lần tập trung là điều không thể tránh khỏi, bởi giữa rất nhiều ngôi sao, đôi khi người được chọn lại xuất phát từ sự phù hợp với triết lý bóng đá của HLV, chứ không hẳn là thua về tài năng.
Sự đúng-sai, hơn-kém trong bóng đá đôi khi rất mong manh và người chưa có cơ hội cũng chẳng có gì phải thất vọng, bởi cánh cửa luôn mở ở mọi đội tuyển. Nhưng có một điều, những người được chọn vì phù hợp, vì cái duyên lại đối diện với áp lực phải cố gắng hơn nữa nhằm chứng minh việc mình có mặt ở đội tuyển là xứng đáng. Và hơn hết, họ phải hiểu rằng, có cơ hội được chiến đấu cho giấc mơ thực sự là hạnh phúc.
Đá cho người ở lại. Đá cho chính mình. Một giấc mơ phải được dựng xây bằng những trách nhiệm và hành động thực tế!