Hôm qua, khi giai điệu và ca từ hùng tráng của bài “Tiến quân ca” vang lên trên sân vận động quốc gia Lào, nhiều người đã không khỏi xúc động. Yêu thương. Tự hào. Kiêu hãnh và gắn kết, đó là điều có thể nói về tối qua, tại nước bạn Lào. Từ rất sớm, những con đường đến sân đã rợp bóng cờ đỏ sao vàng, những bài hùng ca quen thuộc. Việt Nam rất gần. Có một Việt Nam đầy tự tôn trên đất nước của những người bạn chí tình, chí nghĩa. Nhưng, đằng sau đó là tình cảm mãnh liệt và tha thiết với quê hương, với những giá trị vĩnh cửu của dân tộc.
Đúng là khoảng cách gần càng thúc đẩy sự yêu thương gắn bó. Nhưng, chẳng hề đơn giản nếu bắt máy bay, hay ngồi ô tô gần cả ngày để đến nước bạn Lào tiếp sức cho ĐT Việt Nam. Và cả những bà con đang hàng ngày mưu sinh trên đất nước bạn, phải yêu thương, nhớ quê hương da diết lắm mới bỏ hết thời gian để đến sân hát quốc ca và cổ vũ cho ĐT Việt Nam.
Vạn sự khởi đầu suôn. Cái cần là chiến thắng thì hôm qua ĐT Việt Nam đã có. Thậm chí, ông Park còn tận dụng trận đấu để thử nghiệm đội hình, hoàn thiện lối chơi. Nói thẳng ra, ĐT Việt Nam đã hoàn thành mục tiêu về tinh thần và chuyên môn ở trận đấu này. Chúng ta cũng tạo ra những vạt sương mờ ảo trước những “gián điệp” chuyên môn của các đối thủ trong khu vực.
Trong bóng đá, yếu tố chuyên môn phải được đặt lên hàng đầu. Nhưng, trong một hành trình dài, để đạt được kết quả như mong muốn thì cần hội đủ nhiều yếu tố. ĐT Việt Nam vẫn còn nhiều việc phải làm, nhiều điều cần hoàn thiện, nhưng có một thứ bất biến là họ không bao giờ cô độc. Bóng đá sinh ra để cho quần chúng. Một đội tuyển muốn thành công thì phải dựa vào sự ái mộ của số đông để phấn đấu. Tin rằng, hôm qua, khi nhìn lên khán đài, khi nghĩ về Tổ quốc, các tuyển thủ của chúng ta sẽ hiểu, được lựa chọn, được gánh vác đó quả thực là điều vô cùng thiêng liêng và hành phúc trong cuộc đời này.